Sáng hôm sau, lúc Ba Hổ đứng dậy mở cổng chính, cửa vừa hé một khe hở, mười một con chó đã luồn ra ngoài theo khe cửa, tranh giành nhau, sợ rằng chỉ chậm một bước là không kịp ra ngoài cổng.
Hắn đứng ngoài cổng đợi, đầu tiên là Đại Hoàng và A Nhĩ Tư Lang một cao một thấp đi qua cổng, đuôi chạm vào nhau, hướng về phía chuồng cừu. Lại đợi một lát, Ba Lạp mới chen chúc giữa tám con chó con túa ra, thấy có người ở cửa, nó vẫy đuôi nhiệt tình sáp lại.
“Bọn mi đi ị đi đái còn phải kết bè kết phái à? Mấy con đi xong rồi còn đứng đợi?” Ba Hổ ấn đầu chó Ba Lạp xuống, ngồi trên ngưỡng cửa, kéo chân chó của nó ra xem bẹn chó, nhìn cũng không thấy có vấn đề gì, thật là kỳ quái, hay là chó cũng hiểu giang hồ đạo nghĩa, nữ nhân của huynh đệ không thể chạm vào?
Vậy thì quả thật còn nghiêm chỉnh hơn cả người.
“Gâu—” Ba Lạp thấy bầy chó con đã chạy ra ngoài tuyết vui đùa, nó giãy khỏi tay hắn cũng chạy ra ngoài, chỉ còn lại Ba Hổ chống chân ngồi trên ngưỡng cửa. Ba Lạp, một con chó lớn đã sống bốn năm rồi, lại còn mặt dày xen lẫn vào ổ chó con vừa tầm cao chân nó, bới tuyết, đánh chó, cắn tai nhau…
Chỉ một lòng ham chơi, hoàn toàn không có ý định truyền giống!
Ba Hổ phủi tuyết trên tay, đứng dậy vào nhà lôi Đại Ban và Tiểu Ban ra ngoài để chúng đi vệ sinh, hai con sơn li tử được nuôi suốt một mùa đông, lông đã mọc đủ, không sợ lạnh, nằm trong ổ tuyết như đang tắm, hắn bới tuyết vùi Đại Ban lại, nó cũng ngu ngốc nằm yên không nhúc nhích.
“Mi đừng có chỉ lớn thây mà không lớn não, mi đừng học theo Ba Lạp đấy.” Ba Hổ lại kéo nó dậy, buộc vào vòng cổng lớn để hai con mèo phát rồ trong tuyết. Hắn vào nhà lấy xẻng sắt đập tan những thanh băng treo từ mái ngói xuống, đập từ ngoài vào trong, nghe thấy tiếng chó kêu đau đớn vội vã chạy ra ngoài, xẻng sắt trên tay còn chưa kịp đặt xuống.
“Ba Lạp! Dừng lại!” Ba Hổ kêu lớn một tiếng, kéo Đại Ban ra khỏi móng vuốt của Ba Lạp, dùng xẻng sắt chắn chó và mèo ra. Đại Ban và Tiểu Ban vẫn nhe răng trợn mắt dữ tợn, nếu chúng không trốn ra sau lưng Ba Hổ khi thấy hắn, thì đó mới thật sự là lợi hại.
Ba Lạp cũng nhe răng, nước dãi kéo thành sợi trong gió, rơi xuống tuyết thành những thanh băng. Phía sau nó có một con chó con lông vàng đang rên rỉ khe khẽ, chân trước bên phải co lên. Ba Hổ bế nó lên xem, chỉ rụng vài sợi lông, không bị cào hay cắn bị thương.
“Thôi nào, mi đừng giả vờ nữa, mi là đồ thích gây chuyện à?” Ba Hổ cho nó một cái tát, nó hoàn toàn im tiếng ngậm miệng, từ đó nó có tên là Đồ Thích Gây Chuyện.
“Có chuyện gì vậy? Sáng sớm mà gà bay chó sủa thế.” Mật Nương khoác áo choàng da sói đứng ở cửa, mái tóc đen rối bời, trên mặt còn vương vệt đỏ ửng của người vừa tỉnh ngủ.
“Cái đồ thích gây chuyện này đến trêu chọc Đại Ban và Tiểu Ban, chắc Đại Ban đã cào nó một nhát, chỉ rụng có vài sợi lông chó, nhưng nó kêu như thể chân đã bị cắn đứt. Thế là Ba Lạp máu chó dồn lên não đến bảo vệ con. Ta mà ra chậm một bước nữa, nó đã cắn cổ Đại Ban rồi.” Nam nhân ôm hai con sơn ly tử đang run rẩy vào nhà, “Để trong nhà trước đã, nàng giúp ta trông chừng một chút, băng trên mái ngói ta còn chưa đập hết.”
Mật Nương nắm hai cái chân dày của Đại Ban, móng vuốt quả thật không dính máu. Nàng vừa vuốt đầu nó hai cái, Tiểu Ban cũng sáp lại, ngẩng đầu lên muốn được gãi cằm.
“Thật là ngoan, thảo nào Ba Hổ lại thiên vị đến tận mang tai.” Nàng gãi hai cái, cổ họng Tiểu Ban phát ra tiếng khò khò, điều này khiến Mật Nương nghi ngờ liệu hai đứa nó lớn lên còn có thể bắt thỏ, tóm hoẵng được nữa không.
Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã tỉnh giấc, lúc nàng bế hai đứa dậy xi tè, thấy Đại Ban và Tiểu Ban ở trong nhà, hai đứa đã cười khanh khách ngay từ sáng sớm, cười lộ ra hai cái răng hạt gạo một cao một thấp, nhất quyết phải vuốt ve hai con mèo mới chịu ngoan ngoãn mặc quần áo.
Ba Hổ bưng chậu nước đẩy cửa bước vào, nghe thấy tiếng cười giòn giã của hai đứa trẻ, tâm trạng hắn cũng tốt lên theo, chậu nước đặt lên bàn, trước khi vặn khăn lau mặt, hắn sờ trán con trước, “Hôm nay không sốt nữa rồi.”
“Ừ, tinh thần cũng tốt hơn rồi.” Mật Nương gấp chăn lại đặt lên đầu giường, xách bô đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa lớn, lũ chó vốn đang đánh nhau trong tuyết đều phủi tuyết vẫy đuôi chạy đến, nối đuôi theo nàng đi đến hố phân ngoài chuồng cừu, vừa lúc đó nàng phát hiện ra Đại Hoàng và A Nhĩ Tư Lang đang làm chuyện bất chính ở phía sau chuồng cừu.
“Mới sáng sớm!”
Nhưng chỉ có nàng là quan tâm, lũ chó hai bên đều thản nhiên, ngay cả Ba Lạp cũng chỉ liếc nhìn hai cái, rồi lại tưng tửng dẫn bầy chó con chạy đi, để lại một hàng dấu chân trên tuyết.
“Ba Hổ, ta nói cho chàng biết này, Ba Lạp nó có lẽ là thật sự không được, vừa rồi cùng ta đi đổ bô, thấy Đại Hoàng và A Nhĩ Tư Lang đang làm chuyện kia, nó lại bình tĩnh như thể nhìn thấy một cục phân bò, chút tò mò cũng không có.” Mật Nương chạy vào nhà, “Ba Lạp kiếp trước có lẽ là hòa thượng trong chùa, thanh tâm cấm dục, không có lòng trần tục.”
Ba Hổ liếc nàng một cái, vặn khăn đưa cho nàng lau mặt, “Thế thì hòa thượng ở Trung Nguyên của các nàng cũng làm bậy lắm, kiếp trước không sát sinh, kiếp này đầu thai làm chó.”
Mật Nương liếc xéo hắn, múc một cục cao dưỡng mặt xoa nóng trong lòng bàn tay rồi đắp lên mặt, hàm hồ hỏi: “Chàng có bôi cao dưỡng mặt không?”
Ba Hổ không lên tiếng.
“Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã có bôi không?”
“Có bôi.” Ba Hổ định chuồn, vừa đứng dậy đã bị nàng giữ lại, hai bàn tay dính mỡ bóng nhẫy thơm phức úp lên mặt hắn, hắn không khỏi nhắm chặt mắt, miệng cũng mím chặt lại.
Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã thấy mẫu thân úp đè phụ thân lên giường, hai đứa trẻ thích hóng chuyện cũng bò đến, ngồi bên mặt Ba Hổ cũng đưa tay xoa lên mặt hắn, vừa mở miệng, nước dãi đã nhỏ xuống. Mật Nương nhanh tay đỡ lấy, nhướng mày cho hắn xem, “Chàng phải cảm ơn ta, bớt được một công đoạn rửa mặt rồi.”
Ba Hổ nhăn mặt quệt một cái, chà sạch mỡ mặt còn sót lại, bế tiểu nha đầu đang trèo lên lưng hắn, trở mặt: “Lắm chuyện, ta mới không chê nước dãi của con ta, đâu có thối…” Lời còn chưa dứt đã ngửa người ra sau né tránh.
“Đừng né tránh chứ, không phải chàng nói không chê à? Không chê thì ta bôi lên mặt chàng này.” Mật Nương đưa tay ra, may mà nàng còn chưa rửa tay.
Nam nhân cười khúc khích không ngừng, né tránh tay nàng, còn dùng Kỳ Kỳ Cách che trước mặt để cản, mơ hồ không rõ khiêu khích: “Đây là vì chạm vào tay nàng nên ta mới chê.”
