Tống Chiêu bị tiếng chửi mắng đánh thức.
Bộ não cô nhận ra ngoài cửa sổ đang có tranh chấp dữ dội, cô bật dậy khỏi giường, vén rèm cửa sổ chỉ một khe nhỏ, giấu mình và mặt sau rèm, cẩn thận nhìn ra con phố dài.
Hai chiếc xe tải chở rau quả bị kẹt tại một ngã ba chữ T, không ai chịu nhường ai. Sau vài câu thỏa thuận không thành, họ bắt đầu xô đẩy nhau.
Tống Chiêu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy phản ứng của mình thật ngớ ngẩn. Cô và cuộc sống cũ đã cách nhau hơn ba nghìn km; mảnh đất thuần phác và vững vàng này, có lẽ có thể chôn vùi những tháng ngày mơ màng vô nghĩa của quá khứ.
Cô túm lấy mái tóc rối bù quay lại giường, kim đồng hồ đã quá 10 giờ, khách sạn không có bữa sáng, cô cũng không thấy đói, sau khi vệ sinh cá nhân, cô thay một bộ đồ đen khác, tùy ý buộc tóc rồi ra khỏi cửa.
Kể từ khi hỏa táng được phổ biến, ngày càng ít người chọn thiên táng, Tống Chiêu không biết phải tìm ở đâu, không có rượu làm chất xúc tác, ngay cả việc diễn đạt cũng trở nên khó khăn. Cô không thể nhờ bất kỳ ai giúp đỡ, điều duy nhất may mắn là, anh lớn hẳn sẽ không cảm thấy vội vã.
So với việc cô kháng cự mọi chuyện không chắc chắn, anh lớn là người đã quen với việc chờ đợi lâu dài.
Anh ấy muốn cô trở lại cuộc sống bình thường, Tống Chiêu vẫn luôn cố gắng, những gì anh ấy nói, từ trước đến nay cô luôn vẫn làm theo, thậm chí, cô còn nhịn xuống mối thù máu này.
Vừa xuống cầu thang, chủ khách sạn A Mộc Nhĩ vừa hay bước vào, thấy cô liền cười nói:
“Tống Chiêu? Tôi nhớ đúng tên cô chứ?”
Tống Chiêu gật đầu, A Mộc Nhĩ lại nhiệt tình hỏi: “Khu du lịch hôm qua có đẹp không? Mới xây đó, chính phủ cấp tiền, coi trọng lắm! Hôm nay cô định đi đâu?”
“… Vẫn chưa biết.”
Hôm qua nghe nói khu du lịch tập hợp nhiều truyền thống Mông Cổ khác nhau, cô mới đi thử vận may vì muốn tìm về thiên táng, kết quả lại gặp phải một điều gì đó thật vô lý kỳ lạ.
Cô không phải người địa phương, cũng không phải khách du lịch chính thức có hướng dẫn viên, hoàn toàn không biết gì về thảo nguyên, may mắn là A Mộc Nhĩ có rất nhiều ý tưởng, ông ấy nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, đề nghị: “Cô có thể đi cưỡi ngựa! Ai đến thảo nguyên cũng sẽ cưỡi ngựa, phơi nắng hóng gió, cưỡi một vòng trên lưng ngựa, sảng khoái lắm!”
Ông ấy nói thao thao bất tuyệt, như thể muốn lên ngựa chạy vài vòng ngay lập tức. Tống Chiêu không bị ảnh hưởng nhiều lắm, chỉ thuận miệng hỏi: “Trường đua ngựa ở đâu?”
“Có hai cái lận, cái phía đông gọi là Mã trường Ngọc Lâm, phía tây gọi là Mã trường Ngưu Thôn, ông chủ bên đó là người Hô Luân Bối Nhĩ đến, mấy năm trước ông ta bao trọn khu đất đó, còn tổ chức một nghi lễ lớn cúng tế Trường Sinh Thiên nữa.”
“Trường Sinh Thiên?” Tống Chiêu nắm bắt trọng điểm, “Ông chủ đó có tín ngưỡng à?”
“Có chứ, có cũng không ảnh hưởng gì đến việc cô cưỡi ngựa đâu. Chẳng qua khu đó khá xa, cô phải tìm xe.” A Mộc Nhĩ nhìn quanh cửa, không thấy bóng xe qua lại, ánh mắt dừng lại trên chiếc xe bán tải của mình.
“Cô đợi tôi dỡ hàng xuống xe đã, tôi chở cô qua đó là được.”
“Vậy làm phiền ông quá.” Tống Chiêu thực sự muốn đi, cũng không còn khách sáo nữa, “Hay là tính tôi thuê xe của ông đi.”
“Ôi giời, có gì đâu, cô bù cho tôi chút tiền xăng là được. Thảo nguyên ta núi đẹp nước đẹp, chỉ mong có nhiều người đến thôi,” Ông ấy vừa nói vừa đi ra ngoài, ôm một giỏ bàn chải, kem đánh răng dùng một lần từ thùng xe, nghe nói khách sạn lớn ở thành phố đều chuẩn bị thứ này, ông ấy cũng nhờ người mua về.
Kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ lái, rẽ vài khúc cua là ra khỏi thị trấn. Ngoài cửa sổ vẫn là những ngọn đồi và thảo nguyên bất tận. A Mộc Nhĩ có vẻ rất vui, cất tiếng hát một bài ca chúc rượu bằng tiếng Mông Cổ. Đại ý lời bài hát là: Uống được thì uống, không uống được thì ngồi cùng bàn với bò, ngựa, cừu, lạc đà.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe, khiến Tống Chiêu không mở mắt nổi.
Sau gần nửa giờ lái xe, chiếc xe dừng lại trên một con đường đất vàng rất rộng. Tống Chiêu xuống xe liền thấy một tấm biển gỗ dựng đứng, sơn bằng sơn dầu mấy chữ lớn Mã trường Ngưu Thôn, bên dưới là một mũi tên đỏ.
“Mã trường ở phía tây, cô cứ men theo con đường nhỏ đi về phía tây một đoạn.”
A Mộc Nhĩ thò đầu ra khỏi cửa xe chỉ đường cho cô, thực ra không cần chỉ cũng tìm được. Khu vực này mùi phân ngựa nồng nặc xộc thẳng vào mũi, đậm đặc đến mức như bị đấm hai cú.
Bên vệ đường đất mọc nhiều hoa dại màu vàng, có bướm bay lượn trên đó, chưa đợi người đến gần đã vỗ cánh bay xa. Đi bộ dọc theo bên đường khoảng bốn năm phút, Tống Chiêu nhìn thấy một đàn ngựa đẹp. Ngựa nâu, ngựa đỏ tía, ngựa trắng, ngựa đen, tất cả đều đứng dưới bóng mát của chuồng ngựa, vài cậu nhóc choai choai đang cười đùa, tán gẫu bên cạnh, còn một người đang tết bím tóc cho ngựa.
Ngồi ở cổng lớn là một chị gái đội mũ chống nắng, thấy Tống Chiêu đi đến, chị ta nhiệt tình đứng dậy chào đón cô.
“Cô gái, cưỡi ngựa à?”
“Ừ.”
“Trước đây đã cưỡi bao giờ chưa?”
“Chưa.” Tống Chiêu nhìn qua vai chị ta vào bên trong, chỉ thấy những chuồng ngựa cùng bãi cỏ lớn.
“Chưa cưỡi cũng không sao, ngựa nhà bọn tôi thân thiện lắm, cứ để người ta dắt là được.” Chị gái cười tươi thân mật, kéo cánh tay Tống Chiêu đi vào, chị ta ra hiệu cho một cậu trai dắt một con ngựa đến, vừa xé vé vừa giới thiệu:
“Dắt đi, nửa tiếng 15 tệ, có thể đi một vòng lớn quanh bãi cỏ này, lên xuống ngựa đều có người giúp, cứ nghe lời họ là được, đừng sợ.”
Chàng trai dẫn dắt được phân ngẫu nhiên nhìn chừng khoảng mười tám, mười chín tuổi, bị nắng rám đen như củ cải muối, cười bẽn lẽn lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, kiên nhẫn giới thiệu với Tống Chiêu cách đặt chân lên bàn đạp, nắm yên ngựa, nhớ đừng đi sau lưng ngựa, ngựa rất nhát, nếu lỡ giật mình, người ở phía sau rất dễ bị đá…
