Khi tiếng trống canh giờ Tuất vang lên trong buổi chạng vạng, bữa tiệc mừng bắt đầu.
Hôm nay là tiệc vui của Quốc công gia, đương nhiên là khách khứa đầy nhà, không chỉ có họ hàng xa tám đời, mà các vị huân quý đại thần lớn nhỏ trong triều, dù có nhận được thiệp mời hay không, cũng đều tìm mọi cách để đến mừng.
Bên trong bên ngoài phủ Quốc công đều trải đầy bàn tiệc, khách khứa tấp nập không ngớt, nam quyến và nữ quyến vào tiệc riêng biệt, nha hoàn, bà tử, quản sự, gã sai vặt…toàn bộ trên dưới phủ đều bận rộn qua lại.
Trước sảnh lớn trong và ngoài phủ Quốc công, vài quản sự dẫn theo gã sai vặt đang kiểm đếm các loại quà mừng chất thành núi, bởi vì Đại phòng bị cấm túc ở ngõ trong phía Đông phủ Quốc công, việc chiêu đãi khách khứa rơi xuống vai Tam gia Lục Kiệt và Tam phu nhân Quách thị, hai người bọn họ cũng không ngừng lấy bận rộn làm điều vui.
Mãi cho đến khi tiếng trống canh gõ qua hai tiếng, tiệc vui của phủ Anh Quốc Công mới kết thúc, Lục Kiệt cùng Tam phu nhân, và các quản sự bà tử như Nghiêm Tùng mới tiễn đưa nhóm tân khách cuối cùng.
Mà Lục Mậu hôm nay cũng hiếm khi uống hơi nhiều rượu, hắn phẩy tay bảo gã sai vặt đang đỡ lui ra, hắn một mình bước vào căn phòng ấm áp và ngát hương, ánh đèn trong tẩm các sáng rực rỡ chiếu lên làn da trắng nõn như tuyết của nàng, trong suốt và long lanh, hắn tựa vào cánh cửa tủ lụa màu xanh ngọc trong phòng, ngắm nhìn người thương trước mắt.
Người thương ấy đang ngồi trước bàn trang điểm và gương hoa, đã được nha hoàn hầu hạ tắm rửa và thay áo, cởi bỏ bộ váy cưới phức tạp xa hoa với hoa văn áng mây chim phượng, địch y hà bí cùng chiếc mão trĩ đầy trâm cài trâu ngọc, trút bỏ lớp trang điểm diễm lệ trên mặt, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn mịn màng như mỡ đông.
Thanh Âm và các nha hoàn khác giúp nàng búi mái tóc xanh như thác mây, chỉ cài một chiếc diêu chấm bi xanh ngọc, khoác chiếc áo ngủ lụa mỏng màu hồng anh đào nhạt mỏng như cánh ve, trong lư hương đồng ba chân khắc hoa văn cánh sen tỏa ra hương mộc tê, khói hương cuộn lượn như mây, hương ấm phảng phất.
Lục Mậu bị mê hoặc, chỉ cảm thấy sợi khói xanh như một sợi tơ, kéo theo cả tinh thần và hồn phách của hắn, cũng phiêu đãng theo làn mây khói mờ ảo, không tự chủ được mà bước tới .
Đám người Thanh Âm thấy Quốc công gia thì vội vàng hành lễ vấn an, rồi nhanh chóng dẫn nha hoàn, bà tử rút lui khỏi tẩm các.
Hắn chầm chậm đi đến trước gương đồng trang điểm, nhìn Ngô Cẩm Họa trong gương, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má nàng trắng nõn, hắn cúi đầu ghé sát tai nàng, khẽ thì thầm gọi một tiếng: “Diệu Diệu…”
Ngô Cẩm Họa ngước mắt nhìn hắn, có chút ngạc nhiên: “Bách Hành, chàng say rồi ư? Ta đã bảo nha hoàn chuẩn bị canh giải rượu cho chàng, có muốn mang vào…?”
Lời còn chưa nói dứt, hắn đã đột ngột nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn sâu lên môi nàng, nhẹ nhàng mở hàm răng nàng, ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại ấy mà day nghiến, giữa những hơi thở quấn quýt, toàn là mùi rượu của hắn, nhấn chìm cả tâm trí nàng.
Nàng bị sự thân mật đột ngột của Lục Mậu làm cho hoảng sợ, có chút hoảng loạn, sợ hãi muốn rời khỏi môi răng hắn, nhưng hắn lại ấn sau gáy nàng, hôn mạnh xuống, mang theo sự cưỡng chế và không cho phép từ chối, cắn nhẹ môi dưới nàng mà day, như muốn nuốt chửng nàng vào bụng vậy.
Nàng khó thở, kinh hoàng nhưng kiều mị né tránh hắn, trong mắt chứa đựng những giọt lệ long lanh trong suốt, ánh mắt trong veo thuần khiết, nhưng hai má lại ửng hồng e ấp, đôi môi nhỏ đỏ mọng sưng đỏ, kiều diễm thở dốc, sự ngây thơ và mê hoặc hòa quyện vào nhau một cách tự nhiên, hắn chỉ cần nhìn một cái là có thể bị câu mất hồn phách.
“Bách Hành… ta không thở nổi…”
Lục Mậu khẽ cười, hơi rời khỏi môi lưỡi nàng, gương mặt thân mật cọ xát lên làn da mịn màng của nàng: “Diệu Diệu…sợ rồi?”
Nàng mặt đỏ bừng, đẩy hắn ra, cố ý nói: “…Có mùi rượu, hôi quá! Chàng mau đi tắm rửa đi!” Không đợi hắn phản ứng, nàng hoảng hốt vén màn lụa đỏ “trăm con nghìn cháu” lên, chui tọt vào giường để trốn.
Hắn lại khẽ cười một tiếng, sao nàng có thể ngốc nghếch đến mức đáng yêu như vậy, nào có ai trốn vào trong giường cơ chứ, chẳng phải là tự chui vào lưới sao? “Chốc lát…rửa cũng được thôi.”
Hắn bước từng bước lại gần.
Nàng run rẩy mở lời cầu xin, phát ra tiếng van nài như mèo con: “…Đợi một lát…chàng chờ đã, chàng mau đi tắm rửa đi…” Ánh mắt xấu hổ đọng lại một tầng nước long lanh, giọng nói khàn khàn mang theo tiếng khóc, nhưng lại càng thêm kiều mị, lọt vào tai thấm sâu vào tim, tê dại tận xương tủy.
Thế nhưng cái vẻ đáng thương ấy lại càng khiến người ta thương xót.
Hầu kết của hắn khẽ cuộn, giọng nói khàn nhẹ, cười khẽ than: “…Được, ta đi tắm rửa trước đã.” nói xong, hắn đi về phía nội thất phòng tắm trong noãn các.
Nàng mặt mày thẹn thùng nhìn hắn bước vào nội thất, rồi nhào một cái xuống đệm giường uyên ương màu đỏ tươi mềm mại, lại nhớ ra phải gọi nước nóng cho hắn, bèn ngước mắt nhìn vào nội thất, hỏi: “Chàng…có cần gọi nha hoàn vào hầu hạ không?”
Trong phòng tắm noãn các vọng ra tiếng cười khẽ trầm đục: “Không cần, vi phu dùng nước nóng sau khi phu nhân tắm rửa cũng được rồi.”
Mặt nàng lập tức đỏ bừng, khẽ mắng một tiếng về phía nội thất, nhưng một tia ngọt ngào không tự chủ được tuôn trào từ tận đáy lòng, khóe môi nàng khẽ cong lên, ôm lấy trái tim đang đập thình thịch.
