“Đứng lại.” Triệu Quế Hương hét lớn, kéo tay Tô Du không cho cô đi tiếp, dù cô có động đậy thế nào bà ta cũng không buông tay, “Được rồi, đánh Tô Du là tôi sai. Sau này nó chú ý một chút tôi cũng không quản nữa. Con trai út của tôi mười ngày nửa tháng mới về nhà, tôi đương nhiên phải giúp thằng bé trông chừng một chút chứ.”
“Tôi nhớ con rể lớn của bà cũng là tài xế xe tải, cũng mười ngày nửa tháng mới về nhà, bà cũng giám sát con gái mình như thế hả?”
“Con bé ở với bố mẹ chồng, tôi cũng dặn con bé tan làm là phải về nhà ngay.” Triệu Quế Hương hơi kích động nói.
“Ồ, bà dặn dò con gái mình, lại theo dõi con gái tôi.” Tô Xương Quốc nhận ra không thể nói lý với bà già này, bà ta chột dạ là vì bà ta biết mình làm quá đáng, nhưng bà ta lại không hoảng sợ vì bà ta biết ông không làm gì được bà ta, ông cũng không thể nào đánh bà ta trước mặt con trai bà ta được.
“Bà nhớ dặn dò con gái lớn của bà một ngày ba lần, cẩn thận nó nói cười với đàn ông bị bắt gặp, bị tố cáo lên ủy ban cách mạng nói nó không đoan chính thì không hay đâu. Hơn nữa, bà mà còn dám đánh con gái tôi, tôi nhất định sẽ đến làm ầm ĩ cho nhà bà không yên ổn đâu đấy.” Ông quay người, nhấc cái bàn đang dựa vào, đập mạnh xuống đất, cái bàn vỡ tan.
“Ninh Tân, tôi thấy cậu và Tô Du nên xem xét lại mối quan hệ đi. Nhân lúc hai đứa chưa có con, không sống được với nhau thì ly hôn sớm đi, cậu cũng dễ dàng cưới người khác, con bé cũng có thể tái giá, con bé thì tôi đưa về trước đã.” Ông chỉ vào những mảnh gỗ vỡ trên sàn: “Tối nay bố của cậu về, nói rõ ràng cho ông ấy biết tôi đã đến đây, mọi chuyện cũng phải nói rõ với tôi.”
Nói rồi ông kéo Tô Du đi ra ngoài, ra cửa thấy dưới gốc cây có đông người hơn, ông đi đến hỏi: “Cô em, chị cả của Ninh Tân gả cho thằng hai nhà họ Đồng ở hẻm Hồng Kỳ phải không?”
“Đúng vậy, chồng của cô ta cũng là tài xế xe tải, ông hỏi cái này làm gì? Sao không hỏi Ninh Tân?” Bà ta thò đầu nhìn vào cổng nhà họ Ninh, thấy bà Triệu đi ra còn cười cười.
“Ra đến đây mới nhớ ra chuyện này. Thôi, các bà cứ nói chuyện tiếp đi, tôi có việc phải về trước.”
Thấy hai người đi khuất bóng, Triệu Quế Hương mắng con trai rồi chạy ra hỏi bà Đinh: “Bà quen ông sui nhà tôi à? Sao hai người lại trò chuyện thế?”
“Ông ấy đến hỏi thăm con gái lớn nhà bà, có chuyện gì vậy? Sao thông gia đến mà không ở lại ăn cơm? Con dâu út nhà bà đi cùng bố nó rồi, sao Tiểu Ngũ vẫn còn ở nhà?” Bà ta không kìm được tò mò, luyên thuyên hỏi tuột ra hết, những người khác cũng nhìn về phía bà Triệu.
“Ông ấy nói với bà à?” Triệu Quế Hương không ngờ ông không chỉ nói suông.
“Nói gì cơ? À, con gái lớn nhà bà ấy hả? Ông ấy biết chồng của Xuân Hồng là thằng hai nhà họ Đồng, chỉ đến hỏi lại cho chắc thôi, ông Tô đến nhà bà làm gì vậy? Vừa nãy chúng tôi hình như còn nghe thấy tiếng gì đó bị đập trong nhà. Sao vậy, ông ấy đánh nhau với Tiểu Ngũ hả?” Bà ta tiếp tục hóng hớt.
“Không có gì, không có gì, mọi thứ đều ổn. Chỉ là ngồi phải cái ghế hỏng, bị ngã thôi.” Nói rồi bà ta bỏ chạy, vào nhà thấy con trai út đang dọn dẹp cái bàn bị đập vỡ, bà ta hạ giọng mắng: “Đời này của mẹ mày chưa từng bị ai mắng như thế này, mày có phải con trai tao không? Nghe mẹ mày bị chửi xối xả mà mày cứ như con rùa rụt cổ, không dám ho he một tiếng.”
Bà ta càng nói càng tức, thấy Ninh Tân vẫn đang loay hoay với cái bàn hỏng, bà ta đi đến đá văng nó ra: “Không cần mày làm. Lúc ông ấy đập mày không thèm ngăn cản, giờ bày đặt làm ra vẻ gì.”
Ninh Tân cũng bị chửi đến nổi nóng, quay đầu lại ném đồ trên tay xuống đất, mặt tối sầm hỏi: “Ai cho mẹ đánh Tô Du? Mẹ đánh người mà mẹ còn có lý à? Tức giận thế sao vừa nãy lại im như hến? Mẹ trút giận lên con làm gì? Có phải mẹ muốn phá tan cái nhà của con mẹ mới vui không?”
“Tao… tao vì ai chứ? Nếu không phải sợ mày bị cắm sừng, tao có cần phải rình mò như ăn trộm không? Nhà tan thì sao? Mày đâu phải không có con trai. Lấy lại công việc rồi gả đi, có muốn cưới con gái nhà lành cũng được.”
Thảo nào, thảo nào mẹ anh dám giày vò Tô Du như thế, mẹ của anh chỉ nghĩ đến điều kiện gia đình tốt, chứ không thực sự nghĩ cho anh, cũng không nghĩ cho Bình An. Tính cách của Tô Du tốt, là người thật thà cứng đâu, nửa năm nay cô đối xử với Bình An không tệ. Mẹ anh cũng không bắt được lỗi nào, nếu không đã làm ầm ĩ lên rồi. Một cô con dâu phù hợp như vậy mà còn không hài lòng, nhất quyết phải kiếm cho anh một người phụ nữ đánh con anh mà còn khiến anh bị cắm sừng về sao?
Ly hôn rồi cưới lại, anh sẽ là người đàn ông ba đời vợ có con riêng, con gái nhà lành cũng đâu có bị mù.
“Mẹ, mẹ đừng quản chuyện nhà con nữa, càng đừng quản Tô Du, cô ấy có khiến con bị cắm sừng con cũng chịu.” Nói đến câu cuối, anh khạc nhổ ba cái trong lòng: Quan Âm Bồ Tát đừng coi là thật, con nói bậy thôi.
“Sau này mẹ có chuyện gì thì tìm con, nếu con không có nhà thì tìm anh cả anh hai. Tô Du thì mẹ đừng tìm nữa, mẹ chọc giận cô ấy, cuộc sống của chị cả, chị hai cũng sẽ không dễ chịu đâu.” Không ngờ anh lại dùng lời của bố vợ để đe dọa mẹ mình. Nhưng không còn cách nào khác, mẹ là mẹ của anh, anh nói nhẹ thì không có tác dụng, nói nặng cũng không thích hợp.
“Được rồi, cả mày cũng chê tao lo chuyện bao đồng. Tao cũng lười đi làm phiền nữa, cút đi, sau này đầu mọc lông xanh thì đừng đến trách tao là được.” Bố Tô Du đến mắng bà ta vẫn còn giữ được khí thế, không ngờ cuối cùng con trai lại trách bà ta muốn chia rẽ gia đình của mình, bà ta gây thù chuốc oán vì ai chứ?
Bà ta ngồi dưới mái hiên ôm mặt, đợi cho cảm giác hoảng loạn và bất lực qua đi, bà ta ngẩng đầu nhìn thấy thằng con trai khốn nạn vẫn còn ở trong sân: “Tao bảo mày cút mày không nghe thấy à?”
“Con phải đợi bố con về.” Anh đoán bố anh cũng không biết chuyện mẹ anh đánh Tô Du. Bị đánh mà Tô Du còn không nói với người nhà mẹ đẻ, sao cô có thể về nhà chồng kêu ca được, co không nhắc thì mẹ anh càng không nhắc.
“Mày đúng là con trai ruột của bố vợ mày, ông ta thả rắm mày cũng phải nghe cho rõ ràng.”
Ninh Tân giả vờ kinh ngạc: “Bố con không phải bố con à? Mẹ, rốt cuộc con là con trai ruột của ai? Con phải đợi bố con về hỏi cho rõ đã.”
“Cút, cái thứ ngu này!” Triệu Quế Hương nhặt chân bàn từ dưới đất lên, đuổi cái thằng không ra đâu vào đâu này đi mà vẫn tức ngực, đây đâu phải nuôi con trai, đây là sinh ra một kẻ thù, cái tứ ngốc có khuỷu tay cong ra ngoài!
