Mùng bảy tháng Năm, ngày lành hoàng đạo, thích hợp cưới gả.
Trước cổng Hầu phủ, mười dặm hồng trang trải dài bất tận, tiếng nhạc hỉ vang động trời đất.
Khi kiệu hoa của Thiếu phu nhân Tạ Lâm được mọi người vây quanh chậm rãi vào phủ, ta đang ôm hành lý đơn giản, lặng lẽ từ góc cổng rời đi.
Lư Triều đã đợi sẵn ở đầu ngõ.
Bọn ta đi thẳng đến nha môn, y nhanh chóng giúp ta hủy bỏ nô tịch, rồi đưa hôn thư đã chuẩn bị vào quan thự để đăng ký.
Chỉ trong nửa ngày, ta từ nô tỳ của Hầu phủ, trở thành thê tử cưới hỏi đàng hoàng của Lư Triều.
Y dẫn ta đến tiểu viện mới mưa, là một căn viện nhất tiến nằm sát mặt phố.
Mở cửa ra, sắc đỏ vui mừng đập vào mắt ta.
Lồng đèn treo cao, chữ hỉ dán cửa sổ, cũng được bố trí rộn ràng ấm áp.
Tai Lư Triều ửng đỏ, ngượng nghịu nói: “Tiểu Ảnh, những thứ này đều do ta tự tay bố trí. Lần đầu làm những việc này, không biết có hợp ý nàng không?”
Ta mím môi cười khẽ, để mặc y dắt tay đi vào chính sảnh.
Chỉ thấy trên bàn xếp gọn gàng rượu hợp cẩn, bánh cưới điểm tâm, vài cuộn vải vóc thượng hạng, cùng với một bộ trang sức mạ vàng.
Lư Triều nắm chặt tay ta: “Tiểu Ảnh, đây là tất cả gia tài của ta. Tuy có mộc mạc, nhưng ta nhất định sẽ cố gắng gấp bội, để nàng được sống một cuộc sống tốt đẹp.”
“Được!” Ta gật đầu mạnh mẽ, “Chúng ta cùng nhau, xây dựng cuộc sống sung túc viên mãn.”
“Tối nay ta đã mời ân sư đến làm bậc cao đường, cùng với hàng xóm láng giềng, đều đến chứng kiến chúng ta bái đường.” Mắt của y lấp lánh, “Lại đây, còn một vật nữa muốn nàng xem.”
Ta theo Lư Triều vào phòng trong, chỉ thấy căn phòng cũng được bố trí tề chỉnh theo quy cách phòng cưới.
Trên giường rải táo đỏ đậu phộng, long nhãn hạt sen, trước bàn trang điểm còn đặt ngay ngắn một bộ váy cưới hoàn toàn mới.
Ta ngây người nhìn y: “Một nam nhân như chàng, sao lại hiểu rõ những phong tục cưới hỏi này?”
Y hơi xấu hổ cúi đầu: “Ta đặc biệt đi hỏi thăm ma ma chuyên sắc thuốc trong y quán.”
“Nào có đạo lý tân lang lại đích thân lo liệu những thứ này?” Mắt ta hơi nóng lên.
“Sao lại không có chứ?” Y đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cháy bỏng nhìn ta, “Những gì nương tử nhà người khác có, nương tử của ta nhất định không thể thiếu một thứ gì.”
Đêm hôm đó.
Ta khoác lên mình bộ váy cưới mà y đã dày công chuẩn bị, dưới ánh nến đỏ rực cùng y ba lạy trời đất, cùng nhau vào động phòng.
Một đêm ấm áp, tỉnh dậy trời đã nắng ráo ba sào.
Đã lâu lắm rồi ta không được ngủ yên giấc như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái, ngay cả hơi thở cũng trong lành.
Bên gối đặt một tờ giấy Lư Triều để lại: “Nương tử an giấc, vi phu đi y quán trước. Cơm đã được hâm nóng trên bếp, nhớ dùng bữa.”
Ta nâng niu tờ giấy, hai má không khỏi ửng hồng.
Dùng xong bữa sáng, ta bắt đầu suy tính chuyện buôn bán mưu sinh.
Những năm ở Hầu phủ, vì Thiếu gia đọc sách đêm không thích ăn dầu mỡ, ta đặc biệt nghiên cứu được một tay nghề nấu canh ngon.
Hôm qua khi trò chuyện với Lư Triều, ta đã đề cập đến ý định mở một quầy bán đồ ăn.
Y nghe xong thì ánh mắt sáng lên, nói y quán thường dùng dược liệu nấu thành món ăn, dùng để điều dưỡng.
Chỉ là những dược thiện đó hương vị thật sự kém ngon, thực khách ít ỏi.
Nếu ta có thể làm cho dược thiện vừa bổ dưỡng lại vừa ngon miệng, nhất định có thể mở ra cục diện mới.
Bọn ta tâm đầu ý hợp, y liệt kê cho ta vài phương thuốc có thể dùng làm thức ăn, còn ta phụ trách nghiên cứu cách chế biến.
Những ngày tháng có hy vọng như thế này, là điều mà ta của trước kia ngay cả trong mơ cũng không dám nghĩ tới.
…….
Ta mười phần nhiệt huyết, chẳng bao lâu sau đã nghiên cứu ra một loại chè hai loại canh, đều có tác dụng bổ khí dưỡng huyết.
Lư Triều nếm thử xong khen ngợi không ngớt, ngay cả hàng xóm láng giềng thử qua cũng nói hương vị tuyệt vời.
Ta liền nhờ nhi tử của Dư đại thẩm hàng xóm, người làm việc ở tửu lầu lớn nhất trong thành, mang ba tờ công thức này đi bán cho tửu lầu.
Ban đầu ta nghĩ bán được mười lượng đã là may mắn, ai ngờ chưởng quầy tinh ý kia lại vỗ bàn đưa ra giá cao bảy mươi lăm lượng, mỗi phương thuốc giá hai mươi lăm lượng, chỉ cần ta đồng ý cung cấp độc quyền.
Ta ôm bảy mươi lăm lượng bạc trắng kia, trong lòng dâng lên một sự thoải mái chưa từng có.
Lập tức lấy thỏi mười lượng, đích thân đưa đến nhà Dư đại thẩm để cảm tạ.
Trước kia khi ở trong Hầu phủ làm nô làm tì, làm sao dám nghĩ có ngày có thể tự mình kiếm bạc bằng chính tài năng của mình?
Càng không ngờ rằng, việc kiếm tiền này đối với ta lại như có thiên phú, đến một cách dễ dàng hơn người khác nhiều.
Nhớ lại di nương được sủng ái nhất trong phủ, tiền lương tháng cũng chỉ có ba lượng bạc.
Tuy năm mới có thưởng, nhưng việc đút lón hạ nhân, sắm sửa quần áo, tích cóp cả năm, không bằng một tờ công thức của ta.
Ta hiểu rõ không thể miệng ăn núi lở, vì thế ngày ngày nghiên cứu, không dám lơ là.
Một hôm, ta đang thử nghiệm món canh gà ác đương quy hoàng kỳ mới nghiên cứu trong nhà, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra, ta chết trân tại chỗ.
Đứng ngoài cửa cao lớn như ngọc, lại chính là Thiếu gia Hầu phủ.
