Ta Bỏ Chạy Trước Khi Trở Thành Nha Đầu Thông Phòng

Chương 9:


Trước
Tiếp

Lượt xem: 21,065   |   Cập nhật: 18/11/2025 19:01

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, ta nhìn bóng lưng của hắn đi xa, trong lòng dâng lên một nỗi quạnh hiu tột độ.

Thiếu gia đối với ta, cuối cùng cũng đã động chân tình.

Tìm đến tận cửa, không hề chấp nhặt việc ta đã có chồng, thậm chí còn hứa ban cho vị trí lương thiếp.

Tình ý như vậy, nếu đặt vào trước kia, ta e rằng ngủ mơ cũng phải cười đến tỉnh.

Lúc đó ta chỉ cầu có một nơi an ổn, nếu có thể nhận được vài phần chân tình của hắn, đã là phúc phần lớn lao.

Nhưng bây giờ, chân tình này lại trở thành phù chú đoạt mạng.

Chủ mẫu cao môn có thể dung thứ cho trượng phu nạp thiếp, nhưng không thể dung thứ cho trượng phu thật lòng yêu thương một di nương xuất thân tiện tịch.

Đợi đến ngày tình ý phai nhạt, chính là ngày chết của ta cận kề.

Hơn nữa, giờ đây ta đã có thể tự lực cánh sinh bằng đôi tay mình, cớ gì phải quay lại làm cái đồ vật mặc người xẻ thịt kia?

Cái ngày mạng sống nằm trong tay người khác, ta một ngày cũng không muốn sống nữa.

Nhìn thỏi vàng Thiếu gia để lại, trong lòng ta đã có kế hoạch.

……

Ba ngày sau, tảng đá treo trong lòng ta cuối cùng cũng rơi xuống.

Nhi tử của Dư đại thẩm vội vã gõ cửa viện ta: “Tẩu tử Lư gia, chưởng quầy mời tẩu đến Vọng Phúc Lâu một chuyến.”

Ta sửa sang quần áo, lần nữa bước vào tửu lầu kia.

Ba ngày trước, Thiếu gia vừa đi, ta liền mang canh gà mới nấu đến đây tìm chưởng quỹ.

Chưởng qũy chừng bốn mươi tuổi, mặt mày hòa nhã: “Lư nương tử ngày thường đều nhờ người bán phương thuốc, hôm nay đích thân đến cửa, có phải có việc gì quan trọng?”

Ta cúi người hành lễ: “Quả thật có một chuyện muốn hỏi. Không biết quý nhân nào ở Kinh thành cần điều dưỡng bằng dược thiện nhất? Ta mới có được một phương thuốc bổ dưỡng, rất hợp cho việc điều dưỡng sau bệnh.”

Ngón tay khẽ vuốt bụng, giọng nói nhỏ đi vài phần, “Không giấu gì ngài, nhà cửa thanh bần, ta muốn tích góp thêm chút tiền bạc… để nuôi dưỡng con cái.”

Nói rồi, ta cùng chén canh gà dâng luôn thỏi vàng Thiếu gia cho.

Chưởng qũy lặng lẽ nhận lấy, nếm canh xong mắt lóe lên tia sáng: “Lư nương tử cứ về chờ tin tức đi.”

Hôm nay gặp lại chưởng qũy, ông ta mặt mày hớn hở chào đón: “Lư nương tử đại hỉ! Tam Hoàng tử phi nếm canh của ngươi xong, đặc biệt muốn mời ngươi vào phủ làm đầu bếp!”

Đương kim Thánh thượng đã ngoài bảy mươi, Tam Hoàng tử cũng đã thiên mệnh chi niên*.

*thiên mệnh chi niên: năm mươi tuổi.

Vị Tam hoàng tử phi mới tục huyền này tuy đã làm tổ mẫu, nhưng do trận cảm lạnh cuối năm trước đã tổn thương nguyên khí.

Vừa hay Thế tử mang canh gà ở Vọng Phúc Lâu về khiến bà ta tinh thần sảng khoái hơn, thêm vào lời lẽ khéo léo của chưởng qũy, ta mới có được cơ duyên này.

“Tam Hoàng tử say mê cầm kỳ thi họa, Vương Phi nương nương cũng là người phong nhã.” Chưởng qũy vừa dẫn đường vừa rủ rỉ, “Phủ đệ đối đãi với hạ nhân rộng lượng, nương tử quả thật đã tìm được một chỗ tốt.”

Đi đến cổng góc Vương phủ, dù ta đã chuẩn bị trước, vẫn bị khí thế này làm cho choáng váng, ngay cả cửa phụ cũng to lớn hơn cả cửa chính nhà bình thường.

Chu quản gia dẫn ta vào bếp nhỏ, một góc bếp lò này, chính là đường sống mới của ta.

Còn phải nhanh chóng lộ mặt trước Vương Phi mới được.

Ta nhẹ nhàng véo bạc trong ống tay áo, bước lên nửa bước mà không để lộ vẻ gì, mượn tư thế hành lễ để bạc trượt vào ống tay áo Chu quản gia.

“Chu quản gia,” Ta hạ giọng, ánh mắt khiêm nhường, “Nô gia mới đến, chẳng qua là phụ bếp tạm thời. Đợi Vương Phi phượng thể khỏe mạnh, việc này cũng kết thúc. Khoảng thời gian này nếu có gì không phải…”

Lời chưa dứt, chỉ thấy tay áo của ông ta khẽ nặng xuống.

Mắt Chu quản gia lóe sáng, vuốt râu cười: “Nương tử khách sáo rồi. Vương Phi nhân hậu nhất, ngươi cứ dụng tâm hầu hạ là được.”

……

Thấm thoắt đã hơn một tháng.

Vào giờ Hợi hôm đó, Chu quản gia bước vào bếp, thấy ta vẫn đang bận rộn trước bếp, không khỏi ngạc nhiên: “Lư nương tử sao còn ở đây? Chậm trễ nữa e rằng phạm giờ giới nghiêm.”

Ta lau mồ hôi trên trán, cười ngượng ngùng: “Nghe nói Vương Phi ban đêm khó ngủ, dân phụ nghĩ nghiên cứu một món canh an thần, nhất thời lại quên mất giờ giấc.”

Chu quản gia hiểu ý, đích thân mang canh lên dâng Vương Phi.

Đêm đó, Vương Phi quả nhiên ngủ say đến tận bình minh.

Kể từ đó, ta lấy cớ hầu hạ canh an thần để được ở lại Vương phủ qua đêm.

Vương Phi nhân hậu, thậm chí còn cho riêng ta một căn phòng dành cho hạ nhân, tránh khỏi phiền phức chung sống với người khác.

Lư Triều nhận được thư ta, cũng giả cách nghiên cứu y lý, ngủ tạm trong y quán.

Nghe nói Thiếu gia từng đến tìm ta, nhưng hàng xóm chỉ nói ta làm việc trong Vương phủ.

Kinh thành có bốn phủ Hoàng tử, hắn lại biết tìm từ đâu?

Trước
Tiếp