Ngày hôm đó, Hứa Hoành Cần chào hỏi ông chủ tửu quán, nửa buổi chiều không có khách thì liền đi, thực sự là đã đến hai lần mà tiểu cô đều không có ở nhà. May mắn lần này tam thẩm mang đến là trứng gà, chứ nếu là bánh bao thì đã hỏng mất rồi. Hắn ta ngồi xổm trước cửa canh chừng, chân giẫm đất cản những con kiến đi ngang qua, mãi đến hoàng hôn, ở đầu ngõ truyền đến tiếng móng bò sàn sạt, ngẩng đầu lên nhìn, tiểu cô mà hắn ta đã chờ ba ngày không gặp lại đang ngồi trên xe bò.
Hứa Nghiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai người, cũng không chút do dự hay ấp úng, “Đây là nhị chất tử của ta Hứa Hoành Cần, đây là Đồ Đại Ngưu. Đúng vậy, chính là cái người mà cháu đang nghĩ đến đó.”
Hứa Hoành Cần đánh giá nam nhân cao lớn cường tráng này một phen, nếu thay chiếc roi bò trong tay hắn bằng một thanh trường đao, thì đích thị là một tên thổ phỉ vừa xuống núi, tiểu cô của ta lại vừa ý với một người như vậy!
Đồ Đại Ngưu không hề giống như những nữ tế tương lai khác, khi gặp thân thích của nhà gái thì lại thành khẩn sợ hãi, huống hồ đây còn là một tiểu bối, mặc dù tuổi tác không chênh lệch là bao, hắn cũng chỉ nói một câu: “Hôm nào ta kéo tiểu cô của ngươi cùng đi, chúng ta đi ăn cơm, đều ở trên trấn, cũng không phiền phức.”
Quan hệ còn chưa định, cũng chưa tới cửa, Hứa Hoành Cần cũng không lên tiếng nói những lời khách sáo, chỉ cười gật đầu. Thấy cửa mở, hắn ta liền đưa túi vải đựng trứng gà cho tiểu cô, “Đây là tam thẩm đưa cho người, đại nương bảo ta nhắn với người: có thời gian thì về nhà ăn cơm, hoặc là nhân lúc trời còn chưa oi bức, thẩm ấy sẽ mang đến cho người, người hâm nóng ăn vào buổi tối. Ngày nào cũng ăn cơm ngoài không tốt, người chỉ một mình, không phải màn thầu bánh bao thì cũng là mì sợi, không ăn thịt là không được đâu.”
Hứa Nghiên nhận thấy sắc mặt Đồ Đại Ngưu hơi đổi, nhưng cũng không cắt lời Hoành Cần, ngược lại còn nói: “Ta ăn bánh bao thịt không phải là được rồi sao? Thôi, ngươi về đi, ta cũng không giữ ngươi lại buổi tối cùng ta đi ăn mì đâu, đợi thêm vài ngày nữa được nghỉ tháng thì ta sẽ về.”
“Vâng, người có giữ ta thì ta cũng không ở được, ta phải về bắt đầu làm việc rồi, vẫn là xin phép đi ra ngoài đó.”
Đi ra khỏi ngõ lại quay trở lại, đứng trước cửa nhìn con bò đen ngoan ngoãn không nhúc nhích mà xì một tiếng, giơ tay gõ cửa, cửa mở ra, thấy nam nhân kia đứng trong sân hắn ta làm như không nhìn thấy, cũng không nói gì, mà chỉ dặn dò người ở bên trong: “Tiểu cô, người cẩn thận một chút, hôm qua t đến tìm người, có một nữ nhân đi đến bên cạnh ta nói những lời chua chát không rõ đầu đuôi.”
Nhìn ánh mắt của nhị chất tử, Hứa Nghiên liền biết hắn ta nói là ai, chính là hàng xóm đối diện ngày nào cũng dán tai qua vách tường nghe ngóng chuyện nhà nàng.
“Ây, ta biết rồi. Ở đây ngoài hắn ra thì chỉ có huynh đệ ngươi đến tìm ta thôi, không sao đâu, ngươi cứ yên tâm làm việc đi.”
Bên trong cửa lại một lần nữa trở nên yên tĩnh, sau một lúc lâu, Đồ Đại Ngưu hỏi: “Nói đi, khai thật xem, cái gì gọi là ngày ngày ở ngoài ăn màn thầu mì sợi.”
“Còn có bánh bao với hoành thánh, thỉnh thoảng cũng có rau xào.”
Bị lườm một cái trắng mắt, Hứa Nghiên cũng không cảm thấy không vui, cũng không còn ngắt lời nữa, thành thật giải thích: “Ta không biết nấu cơm, một chút cũng không biết, chỉ biết đun nước sôi nấu trứng thôi.”
Nàng giơ một bàn tay lên, giọng nói khẩn thiết: “Thật đó, không phải là không muốn làm, mà là thật sự không biết làm. Khoan chưa nói đến vị mặn nhạt cay đắng, việc ta nấu ăn thì không phải xào rau làm cháy lá rau, thì cũng là nấu cơm vẫn còn gạo sống.”
Nói đến cuối còn liếc nhìn sắc mặt hắn cẩn thận dò hỏi: “Huynh không ghét bỏ ta chứ? Ghét bỏ ta cũng không thể thay đổi được, không có cách nào đâu.”
“Ta ghét bỏ nàng cái quỷ ấy.” Đồ Đại Ngưu giơ tay vỗ vào đầu nàng một cái, “Lão tử quen nàng bao lâu rồi hả? Đến tận tháng tư rồi đó, nàng lại giấu lão tử ngày ngày ở ngoài ăn bánh màn thầu với mì, lão tử còn cách dăm ba bữa lại mang thịt lợn cho nàng, nàng vứt thịt đi rồi à?” Nói đến đoạn sau, Đồ Đại Ngưu trừng to mắt.
Hứa Nghiên lại không hề sợ hắn, “Không vứt, ăn rồi. Còn nữa, huynh nói chuyện thì nói chuyện đi, đừng có lão tử lão tử mãi, lão tử của ta đang nằm dưới đất, huynh cũng muốn đi vào à?”
Mạnh miệng, nàng cứ tiếp tục nói nhảm đi, một người có thể xào rau làm khô cả nồi rau lại có thể xào thịt chín mà ăn được sao? Đồ Đại Ngưu kéo Hứa Nghiên đi vào nhà chính, tìm một vòng cũng không thấy dao bếp tấm thớt, thậm chí ngay cả bát đũa cũng không có. Hắn nghiến răng hậm hực vỗ vào mông nàng một cái, “Tiếp tục nói nhảm đi, nàng giấu hết dụng cụ xào rau nấu cơm vào trong chăn rồi sao? Hả? Hay là trực tiếp nấu chín thịt rồi ăn? Ở đây cũng không thấy dầu muối tương giấm đâu hết.”
Hứa Nghiên cảm thấy mình có bệnh, nhìn Đồ Đại Ngưu như con gà xù lông chạy khắp nơi mà chỉ muốn cười, thời điểm hắn nghiến răng, cơ hàm cũng phồng lên, tay giơ cao, nhưng khi hạ xuống lại như chỉ phủi bụi. Nàng cười hì hì kéo Đồ Đại Ngưu ra khỏi cửa phòng, chỉ có hai người ở riêng trong phòng nàng vẫn cảm thấy không được thoải mái, “Ta cũng đâu có nói là do ta làm đâu, huynh xem huynh gấp gáp thế nào kìa. Ta ngày ngày ăn mì ở một tiệm, huynh mang thịt đến cho ta thì ta mang đến nhờ ông chủ xào giúp, ta trả tiền thù lao mà.”
“Hơn nữa, cho dù không có thịt, ta cũng không đến nỗi ngày ngày ăn màn thầu mì sợi gì đó. Cơm trưa của ta là ăn ở Hoàng gia, một mặn một chay, mùi vị cũng không tệ.” Cuối cùng nàng còn hơi hơi vuốt mông ngựa, “Không thể bằng tay nghề của huynh, cơm huynh mang đến cho ta là mùi vị ta thích nhất.”
“Đó là đương nhiên, tay nghề của ta là tổ truyền mà.” Đồ Đại Ngưu vui vẻ, cũng không còn nắm chặt chuyện này mà than phiền nữa, lúc đi còn hỏi: “Trừ chuyện này ra, còn có chuyện gì giấu ta nữa không, cứ tùy tiện nói đi, lão tử đây là muốn cưới nàng về nhà.”
“Chuyện này tính là giấu huynh cái gì, ta không biết nấu cơm, nhưng vẫn luôn dự tính là sau khi thành hôn sẽ thuê bà tử hoặc mua một nha hoàn, việc ta có thể giải quyết được thì tính là che giấu gì.”
Nhưng nàng vẫn suy nghĩ một chút, “Nghĩ không ra, hoặc có lẽ là có, đừng nóng vội. Thật sự gả cho huynh rồi thì sớm muộn gì huynh cũng sẽ biết thôi.”
“Phi, lão tử hiếm lạ muốn biết hả?” Hắn lái xe bò đát đát rời đi.
Không hiếm lạ muốn biết thì cái dáng vẻ quỷ quái vừa rồi của huynh là để hù dọa ai chứ?
Từ ngày đó trở đi, cơm tối của Hứa Nghiên liền được Đồ Đại Ngưu bao trùm hết, hắn cũng không cố ý làm gì đặc biệt, thức ăn trong nhà hắn vẫn luôn tốt, cả hai phụ tử đều là kẻ không thịt không vui, mỗi bữa trưa không phải thịt xào thì cũng là sườn hầm, còn có lòng lợn, gan lợn, thỉnh thoảng kém hơn một chút thì cũng là trứng gà xào hẹ, trong rau xanh xào thì một nửa đều là thịt.
Bây giờ mỗi ngày hắn làm cơm trưa, cũng không cho phụ thân hắn nhúng tay vào nữa. Thức ăn vừa ra khỏi nồi, hắn liền xới một phần đựng vào chiếc hộp cơm đã mua riêng, còn vào sâu trong rừng trúc chặt một cây trúc to bằng miệng bát, chỉ để làm một cái ống trúc đựng canh.
Đồ lão hán nhìn hắn bận rộn, ban đầu trong lòng không tiếp thu mấy, sau này quen với việc không cần động tay mà vẫn có cơm ăn, thỉnh thoảng còn ác ý nghĩ: “Hứa nha đầu gả vào trễ mười ngày nửa tháng cũng tốt.”
Không chỉ mười ngày nửa tháng, Đồ Đại Ngưu đã hóa thân thành hiền phu, mỗi ngày hắn chỉ quanh quẩn giữa nhà và trấn, mang cơm mang canh đợi Hứa Nghiên tan việc, đi cùng Hứa Nghiên lang thang khắp nơi mà cũng không thấy phiền, còn thấy khá thú vị. Trong thời gian rảnh rỗi chờ nàng tan tầm, hắn còn suy ngẫm: “Nếu đổi lại là người khác ngày ngày dắt lão tử đi lang thang khắp nơi, hừ, cái trấn này lão tử còn muốn tháo dỡ nó đi.”
Mấy huynh đệ trước đây của Đồ Đại Ngưu, trong hai ba tháng này không biết đã chạm mặt hắn trên trấn bao nhiêu lần, lần nào gọi hắn tụ tập uống rượu cũng bị từ chối, còn mặt đầy đắc ý nói: “Một đám đại lão gia uống rượu có gì thú vị, ta đi cùng vợ của ta.”
Thực ra là hễ cùng họ uống rượu ăn thịt, trên bàn ăn không nói về đại nhi tử thì cũng là tiểu khuê nữ, tệ lắm thì cũng là tiểu di tử nhà nhạc phụ, Đồ Đại Ngưu là người độc thân không thể xen lời, chỉ có thể uống rượu một mình, uống say vài lần là hắn không đi nữa.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể ra vẻ lại rồi.
