Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 156:


Trước
Tiếp

Lượt xem: 21,283   |   Cập nhật: 17/09/2025 23:56

Mật Nương rất muốn ngay ngày hôm sau đi tìm Mộc Hương, nhưng Ba Hổ không có ở nhà, nếu nàng rời đi, chắc chắn phải mang theo hai cái đuôi nhỏ, mà đường không gần, chỉ có thể lái xe lặc lặc. Nghĩ đến việc Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã sẽ nghiện ngủ trên xe lặc lặc, nàng cảm thấy vẫn có thể chờ thêm chút nữa, đừng nói một ngày, ba ngày hay năm ngày nàng cũng có thể đợi.

Ba Hổ bận rộn hai ngày mới trở về, còn mang theo một con cá dài nửa cánh tay và hai hộp điểm tâm, con cá mang về nhà đã ngộp, hắn xuống ngựa liền cạo vảy, chặt thành khúc, bảo Mật Nương tối nay rán dầu rồi kho. Bàn về việc nấu cá, Mật Nương thạo hơn Ba Hổ.

“Văn Dần mời mỗi người đến giúp một con cá, còn bánh ngọt này là hắn đưa riêng cho ta,” Ba Hổ ôm con đứng ngoài cửa dặn dò về nguồn gốc của cá và điểm tâm, “Hôm nay giữa trưa lúc ăn cơm, ta gặp Chung Tề, hắn gật đầu với ta nhưng không có ý muốn nói chuyện, ta cũng không chủ động bắt chuyện với hắn.”

Khúc cá cho vào chảo rán vàng cả hai mặt xong, thêm một gáo nước ngập cá, hành lá và hoa tiêu cũng được cho vào. Đậy nắp nồi kho một lát, mùi thơm đã tỏa ra. Mật Nương nói với người bên ngoài một câu rằng ngày mai nàng sẽ đi tìm Mộc Hương, sau đó liền nói đến chuyện của lũ trẻ: “Hôm nay ta lấy lông lạc đà ra phơi một ngày rồi, chẳng phải chàng nói muốn làm áo choàng lông lạc đà cho bọn nhỏ sao? Định ngày nào may? Ta cũng theo học hỏi.”

Trăng sáng gió mát, cơm thơm dụ người, Mật Nương không muốn nói đến những chuyện phiền lòng liên quan đến người khác, nghĩ nhiều sẽ phiền, còn ảnh hưởng đến khẩu vị.”

“Vậy thì ngày mốt làm đi, cũng không cần vải mới, cứ tháo những chiếc áo bông nhỏ bọn nhỏ mặc chật ra, vải đã mặc qua thì mềm mại hơn.” Ba Hổ không hề nhắc đến việc để Mật Nương học làm áo khoác lông cừu, áo choàng lông lạc đà, ý hắn là trong nhà chỉ cần một mình hắn biết làm là đủ, “Nàng đừng giành với ta. Bọn nhỏ còn nhỏ ta có thể bế, đợi lớn hơn chút sẽ không cần đến ta nữa, ta chỉ có thể làm hai cái áo khoác để đổi lấy vài phần niềm vui thôi.”

Mật Nương hừ cười hai tiếng, nhận lấy tình ý của hắn, làm áo lông cừu còn tốn sức hơn may đế giày, hắn là không nỡ để nàng chịu khổ, nhưng lại không mở miệng nói ra lời đó.

Giao con cho Ba Hổ trông nom, Mật Nương rất yên tâm, nên sau bữa sáng, nàng đã cưỡi ngựa bỏ đi khi hai đứa bé còn chưa tỉnh. Nàng vừa mới đi, tiếng vó ngựa còn nghe thấy, bên trong lều nỉ đã vang lên giọng lớn của Kỳ Kỳ Cách.

Ba Hổ cùng Đại Hoàng chạy vào, Đại Hoàng còn nhanh hơn một bước, lách qua khe cửa vào đứng cạnh giường vẫy đuôi.

“Chạy nhanh cũng vô dụng, mi cũng không biết nói.” Ba Hổ bế Kỳ Kỳ Cách lên cho Đại Hoàng xem, “Ta đây không phải đến rồi sao? Sao còn khóc vậy? Ca ca còn chưa khóc, con xem Đại Hoàng kìa, có phải nó đang cười con là một đứa bé mít ướt không?” Quả là sấm to mưa nhỏ, khóc gào lâu như vậy mà mắt vẫn khô ráo.

Kỳ Kỳ Cách mở mắt thấy mẫu thân không có ở đây, quay đầu dựa vào ngực Ba Hổ dụi dụi, không thèm nhìn Đại Hoàng đang vẫy cái đuôi đến muốn đứt lìa.

Ồ, đây là bụng đói rồi, Ba Hổ ôm Kỳ Kỳ Cách ra ngoài bưng sữa: “Đại Hoàng, trông chừng Cát Nhã, đừng để thằng bé lăn xuống giường.”

Sữa lạc đà đã đun sôi được giữ ấm trong nồi, Ba Hổ vừa mới bưng lên tay, Kỳ Kỳ Cách vung tay suýt chút nữa làm đổ, Ba Hổ muốn vỗ vào mông con bé một cái, quả là một nha đầu hổ báo.

“Ngủ một đêm dậy biến thành sói đói rồi sao? Đừng vội, làm đổ là con lại phải đói một lát nữa đấy.”

Chăn đệm được cuộn lại để hai đứa bé dựa vào đó, Ba Hổ khoanh chân ngồi giữa giường, cầm thìa luân phiên đút, trong chuyện uống sữa, Cát Nhã không hề chậm chạp. Chỉ cần không kịp đưa đến miệng thằng bé, thằng bé liền a a kêu, còn đẩy Kỳ Kỳ Cách. Cho uống xong một bữa sữa, hai đứa trẻ mồ hôi nhễ nhại, người cũng bị đổ không ít sữa lạc đà, Ba Hổ cũng mệt vô cùng.

“Tắm thôi, còn phải tắm cho hai đứa con nữa.” Đặt bát lên bàn, Ba Hổ bế hai đứa bé thẳng đứng lên vỗ ợ sữa, sau đó đặt vào chiếc giường nhỏ, bê vào bếp, lấy chậu gỗ lớn múc nước. Đến khi hầu hạ xong hai đứa nhỏ, mặt trời cũng đã nghiêng nửa, hắn lại bế chiếc giường nhỏ mang theo Đại Hoàng và lũ chó con ra đồng cỏ trông cừu.

Mật Nương cũng đã đến nơi Mộc Hương ở, nhưng không tìm thấy Mộc Hương, Phán Đệ nói Mộc Hương đã dọn đi rồi.

“Dọn đi được một thời gian rồi, đi cùng Chung Tề, nghe nói Chung Tề tìm được một công việc, đi lại không tiện nên nàng ta liền theo dọn đi. Ta còn tưởng nàng ta đã nói với ngươi, lúc đi nàng ta không dặn bọn ta nhắn lời, nói là đợi gặp mặt sẽ tự mình nói với ngươi.”

“Đi cùng Chung Tề sao? Chuyện này có nhiều người biết không?” Điều đầu tiên Mật Nương nghĩ đến là điều này.

“Chỉ vài hộ gần bọn ta thôi, những người khác ở xa cũng không biết.” Lan Nương quấn cọng cỏ trong tay, thờ ơ nói: “Đến mùa đông chắc chắn ai cũng sẽ biết, dù sao thì nàng dọn đi theo Chung Tề, bất kể có thành chuyện hay không, nàng ta cũng sẽ mang tiếng là cùng nam nhân trước khi cưới, mặc kệ người ngoài đồn đoán huyên thuyên.” Cọng cỏ trong tay đứt lìa, nàng ta tiện tay vứt đi, “Nhưng mà chính nàng ta không bận tâm, nói là đã suy nghĩ kỹ rồi, lời bọn ta khuyên nàng ta cũng không nghe lọt tai, vậy thì là tự chuốc lấy thôi.”

Mật Nương cũng hiểu vì sao Mộc Hương không nói với nàng trước khi dọn đi, không phải là bận rộn không dứt ra được, mà là sợ nghe nàng khuyên, hay nói cách khác là sợ nghe nàng phản đối. Từ đó có thể thấy, Mộc Hương đối với quyết định này trong lòng cũng không hề vững vàng, nàng ta cũng bị dao động, nên càng sợ người khác khuyên can phản đối, điều này cho thấy nàng ta thiên vị Chung Tề hơn, không nỡ chia tay với Chung Tề.

“Nếu Chung Tề có ý với nàng ấy, dù hai người có chia tay thì sau này vẫn có thể thành chuyện, bám riết theo như vậy ngược lại là tự hạ thấp thân phận.” Phán Đệ nói thẳng, khóe miệng gợi tên tia ý cười, có ý xem náo nhiệt, “Nhìn trúng một nam nhân liền mất hết lý trí, may mắn là dân phong Mạc Bắc hoang dã, chứ ở Đại Khang thì đây chẳng phải là bỏ theo trai sao? Không dạm không hỏi, nàng ta đã đi theo Chung Tề, mà Chung Tề cũng chưa từng đề cập đến chuyện cầu hôn, dù thân không một xu dính túi cũng nên có một lời hẹn ước rõ ràng chứ.”

Phán Đệ tuy có ý châm chọc, nhưng lời nói có lý, Mật Nương đồng tình với một câu nàng ta nói: Nếu Chung Tề để tâm đến Mộc Hương, dù hai người không còn hợp tác nuôi cừu, ít giao tiếp hơn, nam nhân cũng sẽ tìm mọi cách tìm cơ hội gặp mặt. Nhưng trong số nhiều người như vậy, người hiểu Chung Tề nhất chính là Mộc Hương. Hơn nữa Mộc Hương cũng không phải tỷ muội ruột của nàng, Mộc Hương dù có sống chung một lều với Chung Tề mà không có danh phận, cũng không ai quản được nàng ta.

“Có thể có nguyên nhân khác.” Mật Nương nói một cách khô khan, liền nghe Phán Đệ “hừ” một tiếng.

“Ngươi không tin thì cứ chờ xem, ngươi còn nói Ba Hổ nhìn thấy Chung Tề bên cạnh Hộ tiểu gia rồi, Mộc Hương lẽ nào không biết? Ngươi cứ xem nàng ta có đến tìm ngươi không.” Mộc Hương đã nhằm vào Phán Đệ nửa năm, nay Phán Đệ bắt được cái đuôi của nàng ta thì ra sức châm chọc, “Ngươi đừng thấy nàng ta vẻ ngoài ăn nói thẳng thắn hào sảng, người như nàng ta rất cứng đầu, dùng một chuyện để đánh giá cả đời một người, đầu óc thẳng tuột, tục ngữ nói là không thấy quan tài không đổ lệ, đã nhận định một chuyện thì đến chết cũng nhận.”

Trước
Tiếp