“Cô nương, cô nương…” Một giọng nói không ngừng lải nhải bên tai, khiến Ngô Cẩm Họa chỉ có thể tỉnh táo trở lại.
Nguyệt Lung ghé rất gần, nhìn chằm chằm vào nàng, “Cô nương, sao mặt người lại đỏ như vậy? Có phải bị gió thổi không? Có phải phát sốt rồi không?”
Nguyệt Lung đưa mu bàn tay lên trán Ngô Cẩm Họa sờ thử nhiệt độ, còn ngờ vực lẩm bẩm, “Cũng không sao mà?”
Đôi má của Ngô Cẩm Họa đỏ bừng, “Đâu có! Ta đâu có đỏ mặt! Chắc chắn là ngươi nhìn nhầm rồi,” Nàng quay mặt đi, né tránh nàng ta, “Ối, tiểu tổ tông của ta ơi, đừng lẩm bẩm nữa, nghe ta đau đầu quá đi mất!”
Nguyệt Lung lại hoảng sợ, “Người xem kìa, xem kìa, đau đầu rồi chứ gì, đã bảo ngời đừng ngồi bên cửa sổ đón gió mà, lại bị cảm lạnh phát sốt thì làm sao bây giờ!”
Ngô Cẩm Họa thật sự sợ cái miệng của vị tiểu tổ tông này, vội vàng rời khỏi ghế tháp mỹ nhân, lê giày vải, cảm giác như ba bước thành hai bước, chui vào chiếc giường mềm mại trên tháp La Hán, cong đôi mắt nói, “Được rồi, ngươi xem ta giờ đã ấm lên rồi này.”
Nguyệt Lung quan sát một lúc lâu, thấy nàng quả thật không sao, lúc này mới hài lòng rót cho Ngô Cẩm Họa một tách trà nóng, “Cô nương uống chút trà nóng để xua đi hơi ẩm ạ.”
Nàng nhận lấy, ôm tách trà trong lòng bàn tay sưởi ấm, “Nguyệt Lung, ngày mai có phải là ngày Oản Oản tổ chức tiệc cưới không?”
Nguyệt Lung ngẩn ra, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Có vẻ là vậy ạ, nô tỳ nhớ là tháng trước, khi nô tỳ và Nghiêm Tùng đi giúp cô nương tặng đồ cưới, Oản Oản cô nương hình như nói là ngày mai đấy, ôi, đúng rồi, nhà Lưu Thủ bị kia còn gửi thiệp mời đến cho người nữa mà!”
Nguyệt Lung liền đi vào phòng trong, tìm thiệp mời ra, đưa đến trước mặt Ngô Cẩm Họa.
Nàng nhận lấy thiệp mời, “Được, vậy ngày mai chúng ta đi dự tiệc cưới của Oản Oản để chúc mừng Oản Oản nhé.”
“… À? Vâng, cô nương,” Nguyệt Lung chớp chớp mắt, “Vậy lát nữa nô tỳ sẽ bảo Nghiêm Tùng đi chuẩn bị một chút.”
Ngô Cẩm Họa cụp mắt xuống, khẽ cười, “Cũng không cần phải làm lớn chuyện như vậy đâu. Chỉ cần hai người chúng ta đến chúc mừng Oản Oản là được rồi, cần gì phải làm rùm beng lên, coi chừng dọa sợ Oản Oản và những người khác đấy.”
“Vâng, cô nương.”
–
Sáng hôm sau, Ngô Cẩm Họa dắt Nguyệt Lung lên xe ngựa, đi thêm nửa canh giờ nữa thì đã đến nhà Lưu Thủ bị. Cửa lớn Lưu gia mở rộng, từng chiếc xe ngựa nối đuôi nhau vào trong sân, rồi chậm rãi dừng lại.
Khách khứa đông nghìn nghịt, mọi người đều xuống xe ngựa ở trong sân, đám phu nhân, tiểu thư vừa chúc mừng vừa đi về phía Lưu phu nhân.
Chủ mẫu Lưu gia cùng hai trục lý của bà ta, dẫn theo một đám bà tử, nha hoàn, đã sớm chờ sẵn ở cổng để đón khách, trong lúc Lưu phu nhân đang tiếp đãi khách khứa, Ngô Cẩm Họa cũng từ xe ngựa bước xuống.
Chủ mẫu Lưu gia vừa nhìn thấy Ngô Cẩm Họa, không nói hai lời liền bỏ lại đám khách khứa bên cạnh, vội vàng tiến lên nghênh đón nàng, bởi vì Lưu Thủ bị đã dặn dò đi dặn dò lại, nói rằng thân phận của cô nương này không tầm thường, nhất định phải tiếp đãi thật tốt, tuyệt đối không được có bất kỳ sai sót nào dù chỉ là một chút.
Bà ta nhiệt tình tiến lên, nắm lấy tay Ngô Cẩm Họa, “Ôi chao, cô nương đại giá quang lâm, thật là khiến hàn xá được vẻ vang!”
Những vị khách bị bỏ lại đều nhìn về phía bọn họ, xì xào bàn tán, dò hỏi và đoán mò thân phận của Ngô Cẩm Họa, để xem rốt cuộc vị này là ai mà lại khiến Lưu phu nhân, người vốn ngày thường kiêu căng ngạo mạn, lại phải hạ mình lấy lòng đến vậy.
Thế nhưng hỏi thăm một hồi, lại không một ai biết thân phận thực sự của Ngô Cẩm Họa là gì, chỉ đành thầm nhủ chắc chắn là khách quý của Phó tổng binh bên kia!
Ngô Cẩm Họa mỉm cười với Lưu phu nhân, từ chối nói, “Phu nhân khách sáo rồi, hôm nay ta đến là để nói lời chúc mừng Oản Oản của chúng ta thôi ạ!”
“Vâng, vâng, vâng, yến tiệc ở tiền sảnh, cô nương đi theo ta qua đó ngắm hoa uống rượu nào.” Chủ mẫu Lưu gia dẫn Ngô Cẩm Họa vào trong nội viện.
“Phu nhân, không biết có thể cho phép ta đi xem tân nương tử trước được không? Mặc dù có hơi không hợp quy củ, nhưng từ lúc muội ấy chuẩn bị gả đi, ta liền không còn gặp lại Oản Oản nữa. Ta và muội ấy quen biết nhau một hồi, cũng muốn giáp mặt chúc mừng nàng ấy một tiếng.”
“Ôi chao, có gì mà không được chứ, nhà bọn ta không có nhiều quy củ như vậy đâu, cô nương cứ làm sao cho thoải mái là được! Hơn nữa, cô nương và tức phụ nhà ta lại thân thiết như vậy, đây là phúc khí của nhà bọn ta! Bây giờ ta sẽ dẫn cô nương qua đó nhé?”
Ngô Cẩm Họa cười dịu dàng, “Hôm nay phu nhân chắc chắn rất bận rộn tiếp đãi các vị phu nhân nhà quan lớn, ta ở đây chỉ cần một nha hoàn dẫn đi là được rồi, phu nhân đừng khách sáo.”
“Ôi, ôi, cảm ơn cô nương đã thông cảm, ta sẽ lập tức bảo một nha hoàn dẫn cô nương đi ngay.” Nói xong, bà ta vội vàng gọi một nha hoàn đến, dẫn Ngô Cẩm Họa đến tân phòng.
Nha hoàn vâng lời, rồi dẫn Ngô Cẩm Họa và Nguyệt Lung đi suốt chặng đường. Khắp các sân vườn đều treo lụa đỏ và đèn lồng, đâu đâu cũng tràn ngập không khí vui mừng.
Thế nhưng khi các nàng đi đến ngoài tân phòng, bên ngoài sân lại không có một nha hoàn hay bà tử nào. Tiếng ồn ào bên ngoài càng làm nổi bật sự tĩnh lặng nơi đây, bỗng nhiên một tiếng thét chói tai từ trong phòng vang lên, khiến hai người Ngô Cẩm Họa giật mình.
Là giọng của Oản Oản!
Ngô Cẩm Họa cau chặt mày, gằn giọng quát, “Nguyệt Lung, đi xem xem có chuyện gì!”
Nguyệt Lung tuân lệnh, một tay đẩy nha hoàn dẫn đường đang cố cản lại, nàng ta lao tới, đá văng cửa phòng. Cánh cửa mở toang, lụa đỏ trong phòng đã bị xé rách, bàn ghế đổ ngổn ngang, giống như bị kẻ trộm xông vào vậy!
Oản Oản, người lẽ ra phải đang ở trong phòng vui vẻ chờ đợi tân hôn của mình, lại tóc tai rũ rượi. Khuôn mặt vốn được trang điểm tinh xảo giờ sưng vù lên, một vệt máu chảy ra từ khóe miệng rách toạc, bộ váy cưới trên người cũng bị xé rách. Một nam nhân đang trong tư thế vui đùa, không ngừng dùng một cây roi dài có gai ngược tra tấn, quất vào người nàng ta.
Oản Oản vừa khóc vừa kêu gào nhìn về phía Nguyệt Lung và Ngô Cẩm Họa vừa xông vào phòng, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, cứu ta!”
