Trong chốc lát, một nỗi đau và sự áy náy khó tả lan tràn trong lòng Ngô Cẩm Họa, nàng không nhịn được lùi lại một bước, nhưng được Lục Mậu đỡ lấy, nhẹ nhàng ôm vào lòng, hắn dịu dàng nói, “Cẩn thận, đừng để bị gió mưa làm ướt, kẻo lại sinh bệnh.”
Ngô Cẩm Họa quay đầu, vùi mặt vào lòng hắn, hai hàng nước mắt từ từ thấm vào vạt áo hắn, thấm vào trái tim hắn, từng chút một nỗi đau truyền đến đầu ngón tay hắn, từ trước đến nay hắn không thể chịu được một giọt nước mắt nào của nàng, ai khiến nàng khó chịu, hắn liền muốn nghiền nát kẻ đó ra tro bụi.
“Diệu Diệu, đừng khó chịu nữa,” không ai trong số họ đáng để Diệu Diệu của hắn phải rơi một giọt nước mắt nào cả.
Hắn đưa tay yêu thương vuốt ve mái tóc nàng, áo choàng mở ra, ôm nàng vào trong lòng ngực ấm áp, chiếc ô nghiêng đi, che chắn tất cả gió mưa cho nàng, bước ra ngoài, “Chúng ta về nhà.”
Ngô Cẩm Họa vòng tay ôm lấy eo hắn, để hắn đưa đi bất cứ đâu, nàng không muốn rời xa hắn nữa, cho nên, có thể tha thứ cho nàng lần này không? Nàng ôm chặt eo hắn, có thể đừng giận nàng không?
Hắn ôm chặt tiểu cô nương đang run rẩy này, hắn chưa bao giờ thấy nàng sợ hãi như vậy, bởi thế hắn tức giận, ánh mắt hắn dần trở nên hung ác và tàn bạo, “Công tử Lưu gia, miệng và tay chân có vẻ hơi thừa thãi vướng mắt, không cần giữ lại nữa!”
Tên tướng sĩ cầm đầu ôm đao chắp tay, cúi đầu đáp, “Vâng, thuộc hạ đã rõ.”
Bất chấp tiếng rên la và cầu xin thảm thiết phía sau, hắn chậm rãi ôm Ngô Cẩm Họa đi ra ngoài. Nhưng khi chân nàng vừa chạm đất, nước mưa đã ngấm vào đế giày thêu, hơi ẩm còn chưa kịp thấm vào chân nàng, Ngô Cẩm Họa đã xoay người được Lục Mậu một tay bế lên, vững vàng ôm vào lòng, chiếc ô vẫn không rời, một giọt mưa cũng không rơi xuống người nàng.
Nhưng vai phải của hắn đã ướt sũng vì mưa. Ngô Cẩm Họa đưa tay muốn cầm lấy chiếc ô giấy dầu trong tay hắn, nhưng hắn không đưa, “Ngoan ngoãn ở trong lòng ta, không được cử động, ô quá nặng, nàng cầm không nổi đâu.”
Ngô Cẩm Họa mở to đôi mắt ngây thơ, nàng đưa hai tay ôm lấy cổ hắn, “Nhưng chàng bị ướt rồi.”
“Không sao cả, chỉ cần tiểu cô nương nhà ta không bị ướt là được rồi.”
Nàng chớp chớp mắt, rồi vùi đầu vào cổ hắn, mắt đỏ hoe, mặt cũng đỏ bừng, không nói gì nữa.
Nguyệt Lung cầm ô đỡ lấy Phương Oản Oản, đi theo phía sau Lục Mậu ra ngoài, dọc theo hành lang, xuyên qua cổng vòm, qua vài hòn non bộ, con đường lát đá quanh co, đi một mạch ra khỏi ngoại viện, rời khỏi sân viện sang trọng này, đám nô bộc gã sai vặt trên đường gặp phải đều run rẩy, không dám cản trở một chút nào.
Đi ra khỏi ngoại viện, vài bóng người đang quỳ bên cạnh cỗ xe ngựa trước cổng, quần áo đã ướt sũng vì mưa, không biết đã quỳ ở đây bao lâu rồi.
Ngô Cẩm Họa ngẩng đầu lên khỏi lòng Lục Mậu, nhìn thấy người quỳ đầu tiên là Nghiêm Tùng, cùng với mấy người còn lại là đám thị vệ đã đi theo chăm sóc nàng từ phủ Quốc Công, nàng lo lắng nhìn Lục Mậu, “Nhị gia… Chuyện này không liên quan gì đến bọn Nghiêm Tùng cả!”
Lục Mậu cúi đầu nhìn Nghiêm Tùng và những người đang quỳ, ánh mắt lộ vẻ nghiêm khắc và lạnh lùng, “Để bọn họ ở bên cạnh nàng là để bảo vệ nàng, nhưng bọn họ lại dễ dàng để nàng rơi vào hiểm cảnh như vậy, giữ bọn họ lại để làm gì!”
Nàng ôm chặt cổ hắn, lo lắng giải thích, “Không phải, Nhị gia, không liên quan đến bọn họ, là ta không cho phép họ đi theo, hơn nữa ta đã dặn họ rồi, nếu hai canh giờ nữa ta không quay lại, thì hãy đến tìm ta, chàng xem, ta cũng đâu có xảy ra chuyện gì, chẳng phải chàng đã đến rồi sao?”
Ánh mắt Lục Mậu lóe lên một tia âm trầm, hắn nhẹ nhàng bế nàng lên xe ngựa, “Chuyện ta đã dặn, bọn họ đã không hoàn thành trách nhiệm, vậy thì đáng bị phạt. Hơn nữa, ta còn chưa phạt bọn họ nữa mà.”
Ngô Cẩm Họa nhíu mày, thế này mà còn chưa gọi là phạt sao? Nàng kéo tay hắn lại, không cho hắn đi, “Không được, chàng không thể phạt họ, chàng đã giao họ cho ta, họ chính là người của ta, chang không được phạt họ!”
Lục Mậu nhướng mày, nhìn cô nương trước mắt đang kéo tay áo hắn, giận dỗi, khóe miệng hắn khẽ cong lên, nở một nụ cười, “Nhưng bọn họ là thị vệ của phủ Quốc Công, khế ước nô bộc vẫn còn ở phủ Quốc Công, sao lại là người của nàng được?”
“Lục Mậu!”
Ngay cả tên cũng sốt ruột mà gọi ra, có thể thấy nàng thật sự đang rất gấp gáp, hắn thầm cười, “Trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Ngô Cẩm Họa truy hỏi.
Nhìn đám Nghiêm Tùng đang quỳ trong mưa lớn, nhưng vẫn đứng thẳng, không hề liếc mắt, nàng cảm thấy vô cùng áy náy. Hôm nay đã làm có lỗi với quá nhiều người rồi, nàng không muốn và cũng không thể để họ phải chịu phạt vì mình nữa!
“Trừ phi nàng là Quốc công phu nhân nhà bọn ta, vậy thì đám hạ nhân có bị phạt hay không, tự nhiên là do phu nhân quyết định rồi.”
“Chàng… vậy thì sau này ta sẽ không để người của chàng đi theo ta nữa!”
“Được thôi, vậy ta sẽ lập tức đưa bọn họ về phủ Quốc Công, hình phạt nội đường phạt đang chờ bọn họ đấy!” Hắn nhướng mày nhìn nàng, chờ nàng tự chui đầu vào lưới.
“Lục Mậu, chàng không được phạt họ!”
Lục Mậu lại gần nàng, khẽ cười, “… Vâng, phu nhân.”
Trong chốc lát, vành tai Ngô Cẩm Họa đỏ bừng, xấu hổ quay mặt đi không dám nhìn hắn nữa.
“Nghe thấy chưa? Phu nhân bảo các ngươi đứng dậy, còn quỳ ở đó làm gì?” Ánh mắt Lục Mậu nhìn bọn họ tràn ngập sự lạnh lẽo thấu xương, “Nếu còn tái phạm…”
Lời nói kế tiếp lại bị Ngô Cẩm Họa bịt miệng lại, không thể nói ra được nữa, hắn nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh đầy ý cười, cũng thuận theo ý nàng.
“Các ngươi đứng dậy đi, chúng ta về nhà.” Nàng nắm lấy tay hắn, đẩy hắn vào trong xe ngựa.
Mọi người nghe lệnh lên xe, rời khỏi sân viện Lưu gia.
Xe ngựa bắt đầu chạy đi, Ngô Cẩm Họa lấy khăn tay ra lau những lọn tóc ướt sũng vì mưa của Lục Mậu, nàng cúi đầu, “Lục Mậu, chàng đừng giận.”
Đáy mắt Lục Mậu tĩnh lặng, “Diệu Diệu, nàng đã sớm biết mình sẽ gặp chuyện, hay nói cách khác, nàng đã lên kế hoạch để mình gặp chuyện. Nàng cho người đến tìm ta, nhưng lại chuẩn bị cả kế hoạch ta không đến, ta nên giận, hay nên khen nàng đây? Diệu Diệu, nàng gặp chuyện, làm sao ta có thể không đến được chứ?”
