Giờ khắc này, nàng cuối cùng cũng đã hiểu ra, tất cả đều là mê chướng của chính mình, không nhìn thấu, không buông bỏ, người cố chấp từ trước đến nay đều là nàng, không phải nàng không bận tâm đến việc bị phụ mẫu bỏ rơi, trái tim nàng từ trước đến nay đều rất đau đớn.
Dựa vào cái gì mà mẫu thân chỉ vì bận tâm đến người mình yêu mà hi sinh nàng, tại sao phụ thân không quay đầu nhìn nàng, chỉ đắm chìm trong nỗi đau của chính mình, mà không biết những tổn thương mà họ đã mang đến cho nàng?
Thì ra nàng chỉ dùng sự lạnh nhạt để bao bọc trái tim mình, nghĩ rằng như vậy sẽ không đau lòng. Thế nhưng, sự xuất hiện của hắn, đã vá lại trái tim tan nát của nàng, mới hiểu được ý nghĩa của tình yêu.
Đôi mắt trong veo của Ngô Cẩm Họa đong đầy tình cảm và nước mắt, hai mắt mờ ảo, trông thật đáng thương, “Ta tưởng rằng ta có thể không bận tâm, ta tưởng rằng mình có thể chịu được kết cục chàng rời xa ta, nhưng, ta xin lỗi, ta rất tham lam, ta không, không muốn chàng rời xa ta!”
Lục Mậu nhìn thấu mọi nỗi sợ hãi, yếu đuối và sự trốn tránh của nàng, ngón tay thon dài khẽ lướt qua đôi mắt của nàng, mang đi một giọt lệ trong suốt, “Ừ, ta biết, Diệu Diệu, đừng sợ, ta sẽ không rời xa nàng!”
“Ta đã lừa chang, lợi dụng chàng, còn lợi dụng cả Oản Oản vô tội, để muội ấy phải chịu đựng sự sỉ nhục và đau đớn như vậy.”
“Diệu Diệu, đó không phải lỗi của nàng… Ta biết nàng đã để Nghiêm Tùng đi điều tra về tên Lưu Mậu Lâm đó, nàng đã làm tất cả những gì nàng nên làm. Là Phương gia vì quyền thế mà cam tâm cúi đầu, hi sinh nữ nhi của bọn họ, sao có thể hoàn toàn đổ lỗi cho nàng được!”
“Nhưng, bọn họ không có cách nào, còn ta thì có, ta rõ ràng biết tên nam nhân đó không đáng tin, ta rõ ràng có thể ngăn cản tất cả, ta vì lợi ích của bản thân mà tính toán với Oản Oản, người đối xử chân thành với ta, ta vẫn để mặc muội ấy gả cho hắn!”
“Nàng và nàng ta chỉ là quen biết thoáng qua, chẳng lẽ vì nàng có khả năng ngăn cản mọi chuyện mà có thể gạt bỏ trách nhiệm của bọn họ sao? Ngược lại, nếu hôm nay nàng ta không gặp nàng, nàng ta đã sớm chết ở Lưu gia, mà Phương gia lại không có cách nào cả!”
“Huống hồ, nàng chưa bao giờ để mặc nàng ta cứ thế mà gả cho hắn phải không? Nàng đã sớm lên kế hoạch, giải cứu nàng ta trước hôn lễ có phải không? Nàng chỉ đánh giá thấp cái thói thú tính súc sinh của tên Lưu Mậu Lâm đó thôi.”
“Cho dù nàng có lỗi, vậy thì cứ để ta cùng nàng gánh vác là được. Ta sẽ đưa nàng đi nói rõ với nàng ta, xin lỗi nàng ta, nếu nàng ta tha thứ cho nàng, ta sẽ cho Phương gia một tiền đồ xán lạn, nếu nàng ta không chịu buông tha, thì coi như mất đi một người bạn, chúng ta không có gì không thể chịu đựng, phải không?”
Hoàng hôn vừa lên, ráng chiều chốn chân trời bừng nở, sắc trời lấp lánh, ánh chiều ta trải dài mười dặm. Ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt kiêu hãnh và cương nghị của Lục Mậu, cứ như vầng tà dương này phát ra từ chính bản thân hắn.
Thật ra, trên thế gian này không có nữ nhân nào có thể không yêu hắn được.
Ngô Cẩm Họa ôm chặt lấy người trước mặt, nước mắt nàng vỡ òa, “Nhưng, Lục Mậu, ta còn tính toán cả người đối xử chân thành với ta là chàng nữa!” Trong đôi mắt đẫm lệ của nàng đầy vẻ cầu xin, cứ như đang cầu xin sự thương xót và tha thứ của hắn.
Lục Mậu cười, “Ngốc ạ!”
Ngô Cẩm Họa nắm chặt lấy vạt áo ở eo hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn một cách đáng thương, “Lục Mậu, chàng không trách ta sao? Chàng không giận sao?”
Lục Mậu dừng trên người nàng, ánh mắt dường như có một chút khác biệt, khẽ cười, “Ta rất giận, đương nhiên là ta giận rồi. Từ trước đến nay ta ghét nhất là bị người khác lợi dụng. Năm ta tám tuổi đã kế thừa tước vị Quốc Công, mười sáu tuổi đã vào triêu làm quan, chuyện ngươi lừa ta gạt ta đã thấy qua rất nhiều, ta rất ghét, nàng có biết không?”
Sinh mẫu và đích mẫu vì sự tồn tại của hắn mà công khai đấu đá, đích tỷ từ nhỏ đã vì chuyện sinh cùng một bào thai với trưởng huynh mà cho rằng tước vị của đệ đệ ruột bị hắn chiếm đoạt, bởi vậy mà sinh hận.
Sinh mẫu xưa nay chỉ quan tâm đến Lục Kiệt, nếu không phải Lục Kiệt phóng đãng hoang đàng, hẳn bà ta cũng sẽ cho rằng tước vị nên thuộc về đứa nhi tử mà bà ta yêu thương nhất, đúng không?
Tổ mẫu đối với hắn chỉ có sự nghiêm khắc, lời răn dạy dành cho hắn luôn là: Vì hắn may mắn được kế thừa tước vị, nên phải luôn khắc ghi trách nhiệm của mình.
Không một ai yêu thích hắn, chỉ không ngừng lợi dụng hắn, mỗi người đều cảm thấy hắn nợ họ rất nhiều, nhưng hắn lại chẳng biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì?
Mà khi Vương Yên chết đi vào lúc nội đấu trong phủ Quốc Công nghiêm trọng nhất, hắn đã hiểu ra, khi ấy nàng ta mới mười tuổi, một tiểu cô nương kiêu căng như thế, đi đứng luôn ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh, ở cái tuổi thực chất còn chưa hiểu sự đời, nàng ta vì hắn mà chết dưới âm mưu quỷ kế của mẫu thân mình, và khi ấy, hắn cũng chỉ mới mười một tuổi, hắn đối với tất cả mọi chuyện đều bất lực đến vậy.
Mãi đến sau này, đối diện với triều đình nhuốm máu đầm đìa, với cuộc tranh giành ngôi vị Hoàng đế, hai vị huynh trưởng thân cận nhất của hắn quay lưng đối đầu, một người trốn đi quy y cửa Phật, một người đứng trên cao nơi miếu đường, một khắc ấy hắn đã nhìn thấu được: quyền thế, phú quý, địa vị là thứ mà lòng người khó chống lại nhất.
Hắn tưởng rằng trên thế gian này không còn chuyện gì có thể lay động được cảm xúc của hắn, cho đến đêm ở Diệu Nhân Tự kia, nàng đã xông thẳng vào cuộc đời hắn một cách tùy ý như thế, sống động biết bao, bất kể phía trước đối diện với điều gì, đôi mắt ấy, luôn luôn rạng rỡ thần thái, lấp lánh sự can đảm liều lĩnh, trong suốt như có thể xuyên thấu lòng người!
Hắn mới hiểu ra, điều hắn thực sự không thể kháng cự được, hóa ra, chính là tình yêu hắn dành cho nàng, hắn liều mạng muốn nắm giữ tia sáng duy nhất xuyên thấu vào thế giới tăm tối của hắn này.
Hắn nhìn Ngô Cẩm Họa: “Khi đánh khoái mã lao nhanh về phía nàng, nàng có biết ta đang nghĩ gì không? Ta đã sợ hãi, ta sợ ta đến quá chậm, rồi nàng sẽ… Ta thành tâm, vô cùng, chân thành hy vọng rằng, nàng chỉ đang lợi dụng ta mà thôi! Cho nên khi thấy nàng đứng trước mặt ta, ta đã tạ ơn khắp trời đất chư Phật, cảm kích không thôi!”
Hắn đỏ hoe vành mắt, vuốt ve gương mặt nàng, cười khẽ với giọng khản đặc: “Cho nên, ta làm sao còn có thể giận nàng đây? Nàng là thê tử mà ta đã dụng hết tâm cơ muốn cưới về nhà!”
Nàng cúi thấp đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống lòng bàn tay hắn: “Ta xin lỗi, Lục Mậu, ta thích chàng! Ta thích chàng!” Nàng ngước mắt nhìn hắn, khóc đến tan vỡ: “Sẽ không bao giờ nữa, Lục Mậu, về sau, ta chỉ thích chàng, chỉ quan tâm đến chàng, được không?”
“Được.” Lục Mậu khẽ vuốt ve khuôn mặt xanh xao tiều tụy vì khóc của nàng, in một nụ hôn dịu dàng lên trán nàng: “Thế nào cũng được, Diệu Diệu. Ta luôn chiều theo ý nàng.”
Nước mắt không ngừng lăn dài từ khóe mắt, khóe môi nàng khẽ run lên, nàng vừa khóc vừa cười, nàng dùng hai tay nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Cảm ơn chàng, người ta yêu.
Ánh mắt đau lòng của hắn không thể kiềm chế, hắn nhẹ nhàng ôm nàng đặt lên đầu gối, siết chặt vào lòng: “Diệu Diệu, ta yêu nàng.”
