Lục Mậu thân mặc quan bào nhất phẩm với cổ tròn khuya áo phải, hoa hướng dương dệt ẩn độc khoa lớn, vào Phụng Thiên Môn lúc giờ Mão, ngay sau đó được Hoài Ân đón vào cấm cung.
Dọc đường đi, thái giám và cung nữ nhìn thấy hắn đều cung kính hành lễ, Lục Mậu đến cửa Ngự Thư Phòng, chỉ thấy Vương Trực đã sớm cung kính chờ ở đó.
Vương Trực thấy Lục Mậu đi tới, vẻ mặt lo lắng bước lên hành lễ, cúi người thỉnh tội và nói: “Anh Quốc Công, giờ nên làm thế nào đây?”
Lục Mậu hơi cụp mắt, nhìn hắn ta, “Đốc Công thế nhưng lại biết sợ rồi sao?”
Vương Trực rủ mắt xuống, vẻ mặt âm u và bất mãn, hắn ta siết chặt hai nắm đấm, thầm nghĩ: “Sớm muộn gì cũng có một ngày…”
Lục Mậu cong môi cười lạnh.
Hoài Ân khom lưng vào điện, bước qua chúng thần đang quỳ dưới điện, cung kính bẩm báo với Hoàng thượng Lý Tự Thâm đang ngồi trên ghế La Hán lật xem tấu chương: “Bẩm Hoàng thượng, Anh Quốc Công đã đến.”
“Cho bọn họ vào!”
“Vâng.” Hoài Ân ra khỏi điện truyền lời.
Lục Mậu đứng chắp tay sau lưng, “Ngươi đừng vào điện nữa, tạm thời ta sẽ bảo vệ ngươi thêm một thời gian, ngươi trong đoạn thời gian này làm tốt công việc Hoàng thượng giao phó cho ngươi. Còn nữa, nhớ kỹ đừng gây chuyện thêm, ngươi tự lo liệu đi.”
Vương Trực cúi người bái tạ, “Tạ Quốc Công gia, mỗ khắc ghi ơn tình này của ngươi, ngày sau nhất định sẽ báo đáp.”
Lục Mậu không nói thêm gì nữa, theo Hoài Ân chậm rãi bước vào trong điện, giương mắt liền nhìn thấy Lý Tự Thâm mặc quan phục mười hai đoàn rồng, ngồi trên giường La Hán gỗ tử đàn sơn đen khảm vàng chạm khắc, dựa vào bàn gỗ tử đàn, lật xem một chồng tấu chương.
Lý Tự Thâm ngước mắt nhìn Lục Mậu, rồi lại nhìn ra ngoài một cái, nhưng không thấy bóng dáng Vương Trực, liền hiểu ý của Lục Mậu, “Ngươi tới rồi? Một phòng người này đã chờ ngươi lâu lắm rồi đấy!” Nói xong, ông ta liếc nhìn những người đang quỳ rạp dưới đất trong điện.
Lục Mậu vén áo bào lên, cũng quỳ hai gối xuống, thỉnh tội: “Xin Hoàng thượng tha lỗi, là vi thần đến muộn.”
“Quả thật là đã muộn!” Lý Tự Thâm vung tay hất đổ một bàn tấu chương, tấu chương lăn lóc trên đất, “Ngươi tự mình nhặt lên xem đi, trong triều này, trên là Nội các, Đô sát viện Giám sát Ngự sử, dưới Thủ bị Phủ Tuyên và các quan viên văn võ khắp triều đình đều dâng tấu hạch tội ngươi.”
Lục Mậu nhặt một bản tấu chương dưới chân lên, mở ra xem, đó là tấu thư của Đô Sát Viện Giám sát Ngự sử Từ Giới: Thần Từ Giới xin tấu, Anh Quốc Công thân là Đại thần đứng đầu, chấp chưởng chính là lĩnh hàm bách quan văn võ, ân sủng vượt qua huân thích, nhận được thiên ân cuồn cuộn sâu nặng, nhưng lại cậy sủng mà kiêu ngạo.
Kể từ khi Anh Quốc Công Lục Mậu nắm giữ trọng chức Kinh kỳ như Kinh Doanh và Ngũ Quân Phủ, tuy không có sự lạm dụng về chức vụ, nhưng Anh Quốc Công lại kiêu căng bá đạo, và làm nhiều việc độc đoán chuyên quyền. Anh Quốc Công lẽ ra phải gánh vác trọng trách bảo vệ an toàn của Hoàng gia, nhưng vào tháng Sáu giữa mùa hè năm Thành Đức thứ mười ba, Anh Quốc Công Lục Mậu tự tiện rời bỏ chức vụ, ra khỏi kinh mà không có chỉ dụ.
Không chỉ có vậy, Anh Quốc Công Lục Mậu còn vì một hồng nhan tri kỷ, vô cớ sai người đánh công tử nhà Lưu Thủ bị đến tàn phế. Nghiêm trọng hơn là Anh Quốc Công Lục Mậu lại dám mượn tiện lợi chức vụ, giấu đích trưởng tử của Lệ Thái Tử cũ đã nhiều năm, chính là Hoàng Thái Tôn cũ – Lý Trinh Kỳ. Hành vi này là đại tội mưu nghịch.
Các tội chứng chồng chất kể không hết trên đây, không có điều nào là không kinh thiên động địa, chúng thần xin Hoàng thượng xử lý, phán quyết tội danh của hắn, nghiêm trị không tha.
Lục Mậu xem xong tấu chương hạch tội này, ngước mắt nhìn Lý Tự Thâm một cái, sau đó không hề biện bạch, “Đều là lỗi của thần, vi thần không có gì để biện bạch, xin Hoàng thượng giáng tội!”
Lúc này, một võ tướng đang phủ phục quỳ lạy chắp tay bẩm báo với Lý Tự Thâm: “Bẩm Hoàng thượng, thần Chu Chấn xin khởi tấu, vi thần đã từng làm việc dưới quyền Anh Quốc Công, giữ chức Thiêm sự tại Ngũ Quân Đô Đốc Phủ. Ba năm trước, vi thần đã phát hiện Anh Quốc Công dường như đang che giấu hành tung của một người nào đó. Sau đó vi thần bị Anh Quốc Công điều phái đến phủ Tuyên để làm Phó tổng binh này, nhưng vi thần không từ bỏ việc tìm hiểu.
Cuối cùng vào đầu năm nay, thần nhận được tin mật, nói là phát hiện người nghi là cựu Hoàng Thái Tôn ở cố đô Kim Lăng. Thần lập tức dâng tấu chương báo lên Nội các. May mắn là vi thần không phụ thánh ân, đã bắt nghi phạm quy án nửa tháng trước. Sau khi kiểm tra, đúng là Hoàng Thái Tôn cũ không nghi ngờ gì.”
Và người đang nói lời lý lẽ hùng hồn này, chính là chỗ dựa sau lưng Lưu thủ bị của phủ Tuyên, Phó tổng binh của phủ Tuyên, Trấn Quốc Tướng Quân Chu Chấn.
Những ngón tay trắng nõn của Lý Tự Thâm gõ mạnh vào bàn sưởi tử đàn. Sau một hồi im lặng, ông ta mới rũ mắt nhìn chúng thâ dưới thềm, thản nhiên nói: “Nếu các ngươi đã bắt được Hoàng Thái Tôn cũ, vậy tại sao trước đó không một ai báo cho Trẫm? Hay là đối với các ngươi, Trẫm có biết hay không cũng không quan trọng chút nào? Trong mắt các ngươi còn có quân phụ không?”
Chúng thần dưới thềm lập tức phủ phục sát đất, đồng loạt thỉnh tội: “Hoàng thượng, vi thần tuyệt đối không dám có ý nghĩ đại nghịch bất đạo này, xin Hoàng thượng minh giám!”
Quỳ ở vị trí đầu tiên là Nội các Thủ phụ Thương Lạc, ông ta thẳng lưng, vẻ mặt đoan chính chính trực, “Bẩm Hoàng thượng, Nội các nhận được tấu thư từ các nơi, sau khi xem xét và đề xuất ý kiến, chúng thần cho rằng chuyện này còn nghi vấn và vô cùng hệ trọng, liền ra lệnh cho người điều tra rõ ràng rồi mới trình lên Tư Lễ Giám. Đây là trách nhiệm mà Nội các chúng thần phải làm.”
Ông ta nói tiếp, thái độ rất cứng rắn và ngạo mạn: “Đương nhiên, Hoàng thượng trách chúng thần đã không bẩm báo Hoàng thượng ngay khi nhận được tấu thư, đây chính là lỗi của Nội các chúng thần. Hoàng thượng nên trách phạt sự thất trách của chúng thần. Chỉ là những điều này có thể truy cứu sau, còn lúc này, Hoàng thượng nên nghiêm trị đại tội mưu nghịch của Anh Quốc Công Lục Mậu!”
