Từ đó về sau, Bùi Uẩn không đến gặp ta nữa.
Chỉ là việc kiểm tra trong phủ, ngày càng nghiêm ngặt.
Ta lo lắng cho cái bụng, lại lo lắng cho Lục Thận, thân thể ngược lại gầy đi một chút.
Gần đến mười tháng, cuối cùng ta cũng chuyển dạ.
Cơn đau từng cơn ập đến, đau đến mức đầu óc ta choáng váng.
Ta được đưa vào phòng sinh.
Trước mắt ta một mảnh mơ hồ, chỉ cảm thấy có thứ gì đó không ngừng chảy xuống.
Bên cạnh người ra kẻ vào, tiếng nha đầu la hét, tiếng bà tử kêu gọi.
Cuối cùng, là giọng chỉ huy trấn tĩnh của Lạc thần y.
Khoảnh khắc tiếng trẻ con khóc chào đời, ta đã ngất đi.
Khi tỉnh lại, bên cạnh có một bóng người quen thuộc.
Là Lục Thận.
Y râu ria lởm chởm, đôi mắt đen vốn luôn như cười như không giờ đây đầy tơ máu.
Trông tiều tụy và chật vật.
Lúc này đang nắm tay ta, áp vào mặt của y.
Thấy ta tỉnh lại, mắt y sáng lên, rồi khàn giọng nói: “Thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?”
Ta lắc đầu, vội vàng mở lời: “Sao chàng lại về, người bên ngoài đang bắt chàng.”
Y nắm chặt ngón tay ta, thương xót nói:
“Là ta suy nghĩ không chu toàn, để nàng phải chịu ấm ức rồi.”
“Đừng lo lắng, người bên ngoài ta đã sắp xếp ổn thỏa, không sao đâu.”
Im lặng một lát, ta khẽ lên tiếng: “Nhị Hoàng tử hắn, có thể thắng được không?”
Kiếp trước không có những chuyện này, rõ ràng Thái tử đã đường hoàng đăng cơ.
hông biết có phải vì ta sống lại, mà vô cớ phát sinh nhiều biến cố hay không.
Cũng đã thay đổi cuộc đời của Lục Thận.
Lục Thận ngước mắt, nhìn ta thật sâu một cái, một lúc sau mới nói: “Nhị Hoàng tử hắn, không thể thắng.”
Lòng ta thắt lại, đột nhiên ngồi dậy.
Lục Thận kinh hãi, vội vàng đỡ ta: “Nàng đừng hoảng, ta nói là Nhị Hoàng tử không thắng được, chứ không phải nói ta không thắng được.”
Ta càng không hiểu lời y nói.
Y ôm ta vào lòng, cằm tựa vào trán ta, giọng trầm thấp:
“Thật ra ta vốn không muốn tranh cái vị trí đó, tối cao vô thượng thì thế nào, cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Nhưng không được…”
Y nói, càng lúc càng nghiến răng nghiến lợi, cánh tay ôm ta cũng dùng lực:
“Ta không thể chịu đựng được kẻ họ Bùi kia làm càn trên đầu ta, càng không thể chịu được hắn muốn cướp nàng khỏi ta. Ngôi vị Hoàng đế này ta tranh cũng phải tranh, không tranh cũng phải tranh.”
Ta kinh hãi thất sắc.
Sao lại liên quan đến ngôi vị Hoàng đế rồi.
Y đặt khuôn mặt ta ngay ngắn, lúc này mới nhìn ta, giọng cũng trở lại vẻ cợt nhả trước kia:
“Nàng nghĩ tại sao Lục gia không thích ta mà lại không thể loại bỏ ta, bởi vì ta không phải là giống của Lục gia.”
“Thân phụ của ta là Hoàng đế, ta là con riêng được lão Hoàng đế nuôi bên ngoài.”
Trong lòng ta dậy sóng, chưa từng nghĩ sẽ là tình huống này.
Cuộc chiến giành ngôi vị kiếp trước, chưa từng có bóng dáng Lục Thận.
Thậm chí ngay khi cuộc chiến bắt đầu, y đã đi biên cương.
Chẳng lẽ, y là vì ta?
Ta lại không hề hay biết, từ khoảnh khắc ta chọn y, y đồng thời cũng bước lên một con đường không thể quay đầu.
“Sao lại thế?” Lâu sau, ta mới nghe thấy được giọng mình.
Y nâng mặt ta, nhìn thẳng vào ta: “Vậy Ninh Khê, nàng từng hỏi ta tại sao lại muốn cưới nàng, bây giờ nàng đã biết đáp án chưa?”
Cổ họng nghẹn lại, gần như có hơi nóng chảy ra từ khóe mắt, ta lại bật cười:
“Ta biết rồi, chàng yêu ta.”
Y yêu ta, nên mới bất chấp bị mang tiếng đội nón xanh cũng muốn cưới ta.
Y yêu ta, nên mới thà nhịn đau cũng muốn cùng ta trở về lại mặt.
Thậm chí, mấy lần trêu chọc Bùi Uẩn để xả giận cho ta.
Thì ra, cảm giác được người khác thực sự đặt trong lòng lại tốt đến vậy.
Y khẽ hừ một tiếng, ôm ta vào lòng: “Bây giờ mới biết, cũng chưa muộn.”
—
Ngày hôm sau tỉnh lại, Lục Thận đã không còn ở đó.
Dường như sự ấm áp tối qua chỉ là một ảo giác.
Nhưng ta biết, y sẽ trở về.
Ta nắm chặt chiếc ngọc ban chỉ trong lòng bàn tay, mím môi.
Đây là do Lục Thận đưa cho ta, y nói nếu gặp nguy hiểm, cầm chiếc ban chỉ này, có thể điều động ám vệ trong phủ đưa ta đi an toàn.
Nếu y còn sống trở về tự nhiên sẽ tìm ta, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì để ta đi xa, không bao giờ trở lại.
Chỉ là, làm sao ta có thể bỏ y lại một mình được.
Nhũ mẫu bế Vi ca nhi đến.
Ta đưa tay đón lấy.
Thằng bé tên là Lục Vi, là do Lục Thận đặt.
Lấy từ câu Quân tử hữu sở vi hữu sở bất vi*, mong thằng bé trưởng thành không bị bó buộc bởi huyết mạch, phân biệt được thị phi.
*Quân tử có điều nên làm có điều không nên làm
Vi ca nhi lớn rất nhanh, thích mở to mắt thích cười, hầu như không quấy khóc.
Không hiểu sao, ta luôn cảm thấy đứa trẻ này có chút khác biệt so với kiếp trước.
Khi Vi ca nhi đầy tháng, trong cung xảy ra đại biến cố.
Nhị Hoàng tử bị giết, một mũi tên xuyên tim, đồng thời Thái tử bị trọng thương, không rõ tung tích.
Cũng chính lúc này, Kim Lăng Vệ vẫn luôn canh giữ trong phủ không có động tĩnh gì bắt đầu hành động.
Họ muốn bắt mẫu tư bọn ta vào cung, giam vào thiên lao.
Ta đại khái đoán được, Hoàng đế có thể nhịn đến bây giờ mới động đến bọn ta, đã là nể mặt Lục Thận là con ruột của ông ta.
Bây giờ e rằng không muốn nhịn nữa.
Ám vệ đến thúc giục, bảo ta đi theo họ trốn thoát.
Ta do dự không quyết, không biết rốt cuộc nên đi đâu.
Bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của Lục Vi vỗ vỗ ta, chỉ về hướng Hoàng cung, nói ra từ đầu tiên trong đời: “Đi.”
Ta quyết định vào cung.
Trước khi Lục Thận chưa bị định tội, ta không thể đi.
May mắn, ta đã cược thắng.
Hoàng đế vuốt râu hài lòng:
“May mà, cuối cùng cũng có một đứa con bình thường.”
“Lão đại lão nhị liên tiếp xảy ra chuyện, ngươi bảo Trẫm làm sao không nghi ngờ là do một tay ngươi sắp đặt?”
Sau bình phong, Lục Thận cũng bước ra, cúi đầu đáp vâng.
Ta lập tức dỡ được tảng đá lớn trong lòng, nước mắt tuôn rơi.