Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 177:


Trước
Tiếp

Lượt xem: 22,390   |   Cập nhật: 17/09/2025 23:56

Về đến nhà Ba Hổ nói sau này sẽ nuôi hai con chó con hung dữ ở nhà để giữ cửa, “Ngày mai đi Cổ Xuyên chúng ta dẫn cả Ngải Cát Mã và hai đứa con đi theo, chúng ta sẽ đi hai chiếc xe lặc lặc.”

“Được.” Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã ở trên đường trở về đã quen với xe lặc lặc, lên xe sẽ không ngủ nữa. Nàng cũng không lo chuyến đi tới lui này hai đứa trẻ lại quấy khóc không ngủ nữa.

Sau khi nói chuyện với Ngải Cát Mã, cậu ấp úng nói: “Thẩm, ngày mai có thể cho mẫu thân ta đi cùng chúng ta được không? Mẫu thân ta tự đánh xe lặc lặc của bà ấy, không ngồi xe của thẩm, chỉ là đi cùng thôi.”

“Được.” Ba Hổ đồng ý, khi hắn đi vào núi có nghe người ta nói phụ thân của Ngải Cát Mã đã không dậy nổi rồi, mẫu thân cậu có lẽ là lo lắng đi một mình trên đường đến Cổ Xuyên sẽ gặp chuyện.

Ngày hôm sau, ba chiếc xe lặc lặc, hai chiếc đi trước một chiếc đi sau, hướng về phía tây, trước xe còn có hơn hai trăm con cừu đang chạy. Dọc đường, tiếng ho khan từ chiếc xe phía sau không hề dứt, Mật Nương hỏi Ngải Cát Mã: “Phụ thân ngươi bị bệnh gì vậy?”

“Bệnh suyễn, mỗi năm vào thu đông đều đặc biệt nghiêm trọng, chặng đường trở về quá vất vả, ông ấy ban đêm ngủ không ngon, sau khi về nằm xuống là thở không ra hơi, ngày nào cũng phải ngồi tựa vào tường cho đến sáng.” Ngải Cát Mã thò đầu ra ngoài cửa sổ xe nhìn ra, thấy mẫu thân cậu nháy mắt với cậu, cậu ngồi lại vào trong, cách cửa xe giải thích: “May mắn là bệnh của ông ấy không lây, ta và hai tỷ tỷ đều không bị.”

Nhưng Ba Hổ không yên lòng, đến Cổ Xuyên rồi, hắn bảo Mật Nương trông chừng bầy cừu, còn hắn đưa phụ mẫu của Ngải Cát Mã đến y quán, “Đại phu, bệnh này của hắn còn có thể chữa khỏi được không?”

“Bệnh suyễn không thể dứt căn được, chỉ có thể dưỡng bệnh cho tốt, không thể lao lực.”

Xác nhận là bệnh suyễn, hắn ra khỏi y quán lại đến một hiệu thuốc khác hỏi Đại phu xem bệnh suyễn có lây không, “Người mắc bệnh suyễn, con cái của hắn có mắc bệnh suyễn không?”

Nhận được hai câu trả lời đều là không, Ba Hổ mới yên tâm.

Trước tiên là đến quan phủ nộp tuế cống, hết bận lo cho bầy cừu, Ba Hổ mới lại dẫn Mật Nương đi dạo chợ.

“Đi tiệm bạc làm vòng tay trước, nàng vào chọn một kiểu đi.” Ba Hổ liếc mắt nhìn chân Mật Nương một cái, bị nàng thúc cho một cùi chỏ, hắn chỉ cười ngầm, thì thầm: “Ta đo từ tối hôm kia rồi, chọn cái vừa bằng cổ tay ta là vừa vặn.”

Đồ háo sắc, Mật Nương liếc hắn một cái, nếu không phải hắn nhắc, nàng đã quên mất chuyện này rồi.

Hai người mỗi người ôm một đứa trẻ bước vào tiệm bạc, Ngải Cát Mã lẽo đẽo đi sát phía sau, cậu nhóc là lần đầu tiên đến đô thành, lần đầu tiên thấy nhiều người như vậy, nếu không phải ghi nhớ quy củ, cậu đi đường đã muốn kéo góc áo Mật Nương rồi, cậu là sợ bị lạc giữa đám đông.

Ba Hổ thấy thần sắc của cậu nhóc, một tay túm lấy cổ áo sau của cậu, giọng thô kệch nói: “Đi sát vào, đừng để lạc, đô thành có kẻ bắt cóc trẻ con đấy.”

Ngải Cát Mã nghe vậy, hận không thể dán chặt vào người hắn.

Tiệm bạc ở đô thành có hai tầng lầu, trang sức bày trong lầu nào là vàng, bạc, ngọc, trân châu, màu đỏ, màu xanh, màu vàng, màu bạc trắng. Trước khi đến, Ba Hổ và Mật Nương còn tưởng rằng cũng giống như ở Tuất Thuỷ, cứ cầm bạc đi chọn kiểu rồi làm vòng tay, đến nơi rồi mới biết, chỉ có khách lớn mới được phép đặt kiểu, mấy chục lượng bạc trong tay họ chẳng qua chỉ là chút mưa phùn mà thôi.

Cũng may kiểu dáng vòng bạc bày trên khay cũng đủ khiến Mật Nương hoa cả mắt, nàng chọn cho Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã hai cái giống nhau, vòng bạc có hoa văn dẹt, chuông nhỏ hình quả hồ lô, hạt bạc bên trong chuông có thể bị kẹt lại, lúc ngủ cũng có thể đeo trên tay.

“Chọn cái này.” Ba Hổ chỉ vào một chiếc vòng tròn nhỏ, bên ngoài chiếc vòng tròn được đính thêm hai bông hoa đào bằng chỉ vàng, nhuỵ hoa đào là những chiếc chuông nhỏ tinh xảo, chỗ mở vòng là một chiếc chuông bạc to bằng hạt trân châu, nối liền với vòng tay.

Ánh mắt Ba Hổ quả thực không tồi, Mật Nương chỉ liếc mắt một cái đã ưng ngay, nhưng công phu tinh xảo này cộng thêm chỉ vàng, e rằng hai ba chục lượng bạc cũng không mua nổi.

“Lấy cái này đi, gói lại.” Ba Hổ nhìn ra ý của Mật Nương, ôm Kỳ Kỳ Cách đi thanh toán, lấy được rồi, hắn nhét chiếc vòng chân vào trong ngực trước, chưa ra khỏi tiệm bạc đã đeo ba chiếc vòng tay lên tay một người lớn và hai người nhỏ.

“Đẹp biết bao, cứ đeo thế này đi.”

“Bao nhiêu bạc vậy?” Mật Nương không nhịn được hỏi.

Ba Hổ không thèm nói cho nàng biết, ra khỏi tiệm bạc, hắn quen đường quen lối đi đến tiền trang gửi ba tấm ngân phiếu, còn giấu biên lai vào trong áo lót, không cho Mật Nương tìm thấy.

“Đi nào, đi dạo phố mua sắm tiếp, so với đô thành, lúc ở Lâm Sơn chúng ta sống như người hoang dã ấy. Mỗi năm chỉ đến đây một lần thôi, cái gì cần mua, cái gì muốn mua thì mua hết mang về đi.” Ba Hổ tiếp tục xách Ngải Cát Mã đi, thấy có người bán kẹo hồ lô, hắn mua hai xâu, Mật Nương và Ngải Cát Mã mỗi người một xâu, còn đứa trẻ tham ăn đến mức chảy nước dãi, hắn chỉ cho con bé nhìn thôi.

“Bán ngô đây, ngô vàng óng, hạt to giá rẻ, ăn thịt nhiều rồi đổi khẩu vị đi, lúc thiếu cỏ khô còn có thể cho bò cừu ăn nữa…”

“Qua đó xem sao.” Ba Hổ xách Ngải Cát Mã đi đầu qua, hắn liếc qua những hạt ngô to vàng óng, rồi đi thẳng đến những mảnh vụn màu xám ở bên cạnh, bên trong còn lẫn những hạt màu vàng nhỏ li ti.

“Có thể cho bò cừu ăn à? Sao mọi năm không thấy?” Ba Hổ nắm một nắm trong lòng bàn tay xem xét kỹ lưỡng.

“Mới được vận chuyển từ U Châu đến, năm nay là năm đầu tiên, nghe nói là truyền từ phía Tây Vực sang, lúc còn non thì luộc ăn thay cơm, bây giờ nó đã già rồi, luộc kỹ một chút cũng có thể ăn được.” Tiểu nhị nhìn thấy chiếc vòng bạc trên tay đứa trẻ, biết nam nhân này không thiếu tiền, liền nhấn mạnh ngô có thể cho bò cừu ăn, “Cái thứ này khô khốc, ngươi mua về cất giữ hai ba năm cũng không bị mốc hỏng. Nếu gặp bão tuyết lớn bò cừu không có gì ăn, ngươi tuỳ thời lấy ra cho ăn. Ngươi xem có muốn mua chút không, năm nay là năm đầu tiên, quan phủ đưa ra giá thấp nhất, cửa hàng của bọn ta cũng là do quan phủ mở, điểm này ngươi có thể yên tâm.”

“Đây mới là năm đầu tiên, ngươi đã dám nói với ta là có thể cất giữ hai ba năm không hỏng rồi à?” Ba Hổ ném bã vụn trong tay xuống, lại nhìn sang những hạt ngô to vàng óng, hỏi Mật Nương có muốn mua vài cân mang về chơi không, “Màu sắc trông đẹp đấy, về ta xâu lại thành dây treo ở đầu giường.”

Tiểu nhị: “…”

Trước
Tiếp