Đến trưa ngày hôm sau, Mật Nương đi lấy hai miếng đậu phụ, dưới ánh mắt cau mày lo lắng của hắn, nàng cho hạt tiêu vào chảo dầu rồi còn cho thêm ớt thái nhỏ, những miếng đậu phụ trắng nõn vừa vào chảo đã chuyển sang màu dầu đỏ. Sau khi Ba Hổ bị sộc mùi chạy ra ngoài, nàng gắp một miếng đưa vào miệng, xì xì hít hơi, còn nhai nát cả hạt tiêu và sợi ớt trong đậu phụ.
“Đúng là hương vị này, cuối cùng cũng được ăn rồi.”
“Nàng trộn với cơm mà ăn, đừng ăn không.” Ba Hổ ở ngoài sân nhắc nhở.
“Hắt xì— mùi gì thế? Sộc lên đầu nóng ran.” Mục Nhân đại thúc bước ra từ căn nhà khác, trong sân thoang thoảng mùi cay nồng tận trời, những người hầu bước vào từng người lại hắt xì rồi chạy ra ngoài, bữa trưa của họ phải dọn bàn ra bờ sông ăn.
Ba Hổ thấy Mật Nương trộn cơm với đậu phụ, cay đến mức trán lấm tấm mồ hôi, miệng hà hơi nhưng động tác ăn cơm vẫn không ngừng, hắn gắp thịt cừu vào đĩa, cố gắng khuyên: “Không phải nàng thích ăn thịt sao, ăn nhiều thịt vào.”
“Mẫu thân, ngon không?” Kỳ Kỳ Cách đưa muỗng tới, vừa định múc một muỗng đã bị đánh vào tay.
“Không được ăn, sẽ tiêu chảy đấy.” Ba Hổ cảnh cáo, “Còn nhiều món ăn khác, các con tùy ý ăn.”
Nhưng Mật Nương lại rất kiên cường chống đỡ, suốt một buổi chiều đi lại dưới ánh mắt lo lắng của Ba Hổ, cứ thế mà không hề hấn gì, điều này khiến nàng đắc ý vô cùng, “Quả nhiên là thứ của Trung Nguyên bọn ta, nhận chủ.”
Ba Hổ lạnh lùng sửa lại: “Người ta từ Tây Vực truyền tới mà.”
“Thì cũng là mọc rễ nảy mầm ở Trung Nguyên bọn ta, nở hoa kết quả.”
“Bây giờ nàng đang ở đâu? Đất và nước trồng ớt từ đâu mà có?”
Mật Nương không thèm để ý, kiên quyết tin là ớt nhận chủ, đến bữa tối lại kêu muốn ăn thịt bò xào, trong thịt bò cũng phải cho ớt.
Thôi được rồi, “Ngày mai nàng còn đi nhặt trứng vịt không? Nếu không đi ta sẽ cho nàng ăn.”
Mật Nương do dự mãi, “Vậy ta về rồi ăn vậy.”
Buổi tối lại là một bữa thanh đạm, Ba Hổ cái người nhẫn tâm này, xào rau ngay cả hạt tiêu cũng cho ít, Mật Nương múc trứng hấp ăn, liếc mắt trách cứ hắn, thật là nhẫn tâm.
Hắn làm như mắt mù tâm điếc, hạt tiêu trong đậu phụ buổi trưa nàng còn nhai hết, cả một nắm hạt tiêu, hắn sợ làm tổn thương tỳ vị của nàng.
…
“Ngải Cát Mã, ngươi có đi không?” Ba Hổ hỏi lúc đang đánh xe.
Ngải Cát Mã lắc đầu, “Ta ở nhà giữ nhà, chuyện cho chó ăn giao cho ta.”
“Cũng được, ta đã dặn Mục Nhân đại thúc tối ở nhà, ngươi không đi thì để thúc ấy ngủ cùng ngươi.”
Đại Ban, Tiểu Ban hắn phải mang theo, còn Đại Hoàng, vốn không muốn mang, nhưng sợ nó sẽ theo mùi mà đuổi theo, hoặc là không tìm thấy Mật Nương mà lạc mất vào ban đêm, nên đành phải cột dây dắt đi.
Trong chiếc xe ngựa do đại hắc mã kéo có người ngồi, ngựa đỏ Đại Tảo kéo xe theo sau, Đại Ban, Tiểu Ban và Đại Hoàng ở trên chiếc xe thứ hai, cửa xe được cài bằng thanh gỗ, chỉ mở cửa sổ. Ngựa đã thuần thục không cần người đánh xe vẫn sẽ đi theo xe ngựa phía trước, không như cừu, thấy cỏ xanh là muốn rẽ đường gặm một miếng.
Trên đường đi không thấy bóng người, nhưng thỉnh thoảng có ngựa già cúi đầu gặm cỏ, cũng có lạc đà hoang cảnh giác uống nước bên sông. Lạc đà là lạc đà trốn khỏi bầy, ngựa già thì do người chăn nuôi thả đi, ngựa già rồi không còn để nó làm công việc chở người chở vật nữa, cho nó sống những ngày tự do tự tại, không ràng buộc trên đồng cỏ, cuối cùng gục ngã trên một bãi cỏ ít người đặt chân tới, thân thịt ngựa nuôi chim ưng trên trời, sói dưới đất, cùng kiến bọ rùa trong cỏ.
Vịt trời chim nhạn di cư đều đã bay về phương nam, trên trời thỉnh thoảng bay tới một hai con chim cô độc lạc đàn, vô vọng không biết đi đâu, nhưng vẫn kiên trì lang thang khắp nơi. Nếu không chết dưới mũi tên thợ săn, cũng sẽ chết cóng trong lớp tuyết trắng xóa khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống.
“Phụ thân, lại có một con chim trời bị bắn trúng rồi.” Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã ngồi trên càng xe, ngước nhìn cái bóng đen xa xa rơi thẳng xuống.
Ba Hổ liếc nhìn rồi thu lại ánh mắt, đã sắp đến thôn của A Tư Nhĩ ở, khi đi đến gần, một con chim nhạn cắm mũi tên ngắn rơi ngay trước vó ngựa.
“Dừng—” Ba Hổ kéo dây cương ngựa, nhảy xuống nhặt con chim nhạn máu nhuộm lông trắng lên, quay tay đưa cho hai đứa trẻ, rồi thúc ngựa đi tiếp.
“Ca, chim nhạn của chúng ta bị người ta nhặt rồi.” Một nhóm ba người, một cô nương và hai tiểu tử chưa lớn. Ba Hổ không đợi đối phương mở lời, cầm chim nhạn ném qua, “Không có ý định chiếm làm của riêng.”
“Các ngươi đến thăm thân à?” Tiểu tử dẫn đầu cúi người đỡ lấy chim nhạn, rút mũi tên ngắn cắm lại vào ống tên, “Ta thấy các ngươi lạ mặt.”
“Phải, thân thích nhà A Tư Nhĩ, tránh ra một chút, đừng chắn đường.” Đợi vòng qua ba con ngựa, Ba Hổ nói với Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã: “Đợi các con lớn, phụ thân sẽ giúp các con thuần phục hai con ngựa, dạy các con kéo cung bắn tên, cũng có thể oai phong như bọn họ.” Không cần phải như hai đứa ngốc nghếch nhìn chằm chằm người ta mà mắt long lanh ánh sao.
Hai chiếc xe ngựa lần lượt dừng trước cửa nhà A Tư Nhĩ, chó trong nhà nghe tiếng chạy ra sủa vang, Đại Hoàng thò đầu ra khỏi cửa sổ xe cũng sủa theo.
“Đại huynh, quả nhiên là các người.” A Tư Nhĩ lê giày chạy ra, cởi giày đập hai đế vào hai con chó, “Ôi, nguyên đội nhân mã à, chờ chút, ta đi buộc chó lại.”
“Còn nhớ nơi này không? Hai huynh muội các con đầu năm nay còn đến đây.” Ba Hổ hỏi.
“Trượt băng.” Kỳ Kỳ Cách vẫn còn nhớ.
