Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 39:


Trước
Tiếp

Lượt xem: 5,734   |   Cập nhật: 17/09/2025 23:56

Sau khi nước sôi, mỗi người đựng một túi nước nóng vào túi da cừu của mình, Mật Nương xách một túi nước vào lều, “Ân tỷ, nước để ở đây này, buổi chiều có Oanh Nương ở nhà trông tỷ, bọn ta có hẹn với người ta đi học làm chăn nỉ rồi.”

“Ừ, được. Ba Hổ có ở nhà không? Nếu có chuyện gì ta có thể nhờ Oanh Nương đi tìm hắn không?” Ân thị hơi ngồi dậy.

“Chuyện này ta không biết, chỉ biết là sáng nay hắn bị Hộ Huyện thừa dẫn đi rồi. Nếu tỷ không có việc gì đặc biệt quan trọng, ta nghĩ tốt nhất là ban ngày đừng đi tìm hắn.” Mật Nương chớp mắt nói: “Nếu công công của tỷ đã đi rồi, tối nay tỷ có thể đến nhà Ba Hổ nghỉ ngơi, không cần phải chen chúc với bọn ta.”

“Vậy làm phiền muội giúp ta hỏi thăm tin tức.” Ân thị ngượng ngùng cười, ôm ngực nói: “Đứa trẻ trong bụng không yên, ta ngửi mùi hôi của cừu mà lồng ngực thấy khó chịu.”

Mật Nương gật đầu đồng ý, hi đến nhà Thác Á đại thẩm học làm chăn nỉ, nàng cố ý hỏi thăm hai câu, mới biết buổi sáng sau khi phụ thân Ba Hổ rời đi, đã phái hai nam bộc đến ở đối diện nhà Ba Hổ để canh chừng hắn.

Nàng còn muốn hỏi thêm tin tức khác, nhưng dưới sự tấn công của lông cừu bay khắp nơi, nàng đành ngậm miệng lại. Cả buổi chiều đều thay nhau dùng cung lớn để đánh lông cừu, thỉnh thoảng lại rắc thêm nước rồi tiếp tục. Cuối cùng vào lúc hoàng hôn, lông cừu đã đan xen quấn vào nhau, không còn bay lơ lửng như khi dùng cung lớn nữa.

“Làm được đến bước này coi như đã hoàn thành một nửa rồi, việc còn lại là cuộn tấm trải lại, rắc nước lên, dùng dây buộc chặt, để cho trâu ngựa hoặc người kéo chạy vài vòng, thỉnh thoảng lại siết chặt dây. Sau ba năm ngày trải ra, chăn nỉ bằng phẳng sẽ thành hình, sau đó chỉ cần giặt sạch rồi phơi khô là có thể dùng được.” Thác Á đại thẩm ân cần chỉ dẫn cho mấy cô nương, thấy các nàng đáng thương, còn nói: “Các ngươi không có trâu ngựa, nhưng nhà nào ở đây cũng có, khi cần dùng thì các ngươi cứ mạnh dạn hỏi mượn, hoặc là giúp họ làm một vài việc để đổi lấy một hoặc nửa ngày sử dụng trâu ngựa là được.”

“Vâng, bọn cháu biết rồi, cảm ơn Thác Á đại thẩm.”

Cả người đầy lông cừu, từ đầu đến mặt đều dính đầy, năm người đám Mật Nương và Phán Đệ cùng nhau ra sông rửa mặt trước, phủi bớt lông bám trên người, sau đó quay về lấy bình múc nước, đun nước để tắm rửa.

“Ba Hổ bị phụ thân hắn phái người canh chừng rồi, có lẽ một lúc nữa sẽ không qua được đâu, tối nay tỷ vẫn phải ngủ với bọn ta một đêm nữa.” Mật Nương thay quần áo thấy sắc mặt Ân thị không tốt, nàng nghĩ một lát rồi nói: “Lúc này mọi người đều bận nấu cơm, chắc không ai chú ý đến tỷ đâu, hay tỷ ra ngoài tìm một chỗ khuất gió ngồi một lát?”

“Thôi, ta cố gắng chịu đựng một lúc nữa, đợi trời tối hẳn rồi ta sẽ ra ngoài.” Ân thị không muốn mạo hiểm.

“Cũng được.”

Tắm rửa phải xếp hàng, Mật Nương lấy quần áo bẩn ra sông giặt trước, đi cùng còn có Phán Đệ và Bạch Mai.

“Mật Nương, ngươi định khi nào thì làm chăn nỉ?” Phán Đệ hỏi.

“Để qua ít hôm nữa, gần đây ta thấy mấy người chăn nuôi phía Đông đều đang làm chăn nỉ, đợi khi nào trâu ngựa của họ rảnh rỗi, chúng ta cũng dễ mượn hơn.” Mật Nương vớt quần áo ướt từ sông lên, trên đó vẫn còn bám nhiều lông cừu, nàng cởi giày cỏ, xắn ống quần xuống sông, đứng ở giữa sông trải quần áo ra trong nước.

Giặt quần áo ở hạ du con sông, không xa nhà Ba Hổ, Mật Nương nói không lớn tiếng, nhưng không cản được có người vẫn để ý.

“Triệu Lỗ nói nàng hôm nay không đến lấy sữa, ta mang đến cho nàng.” Ba Hổ xách một cái bình sữa, bước nhẹ nhàng đi tới.

“Ngươi mang về đi, ta không uống nữa.” Mật Nương không ngẩng đầu.

Phán Đệ và Bạch Mai nhìn nhau, xách quần áo ướt sũng lên, lấy cớ nói: “Nước ở đây hơi nông, bọn ta đổi chỗ khác đây.”

Ba Hổ cảm kích nhìn hai nàng ta một cái, đợi hai người đi xa, hắn ngồi xổm xuống hỏi: “Sao lại không uống nữa?”

“Ngấy rồi.” Mật Nương đứng thẳng người, nhìn chiếc lều mới dựng đối diện nhà Ba Hổ, hỏi: “Ngươi định khi nào đưa đại tẩu của ngươi đi? Lều của bọn ta có mùi khó chịu, tỷ ấy đang có thai, ngửi sẽ không thoải mái.”

“Còn phải làm phiền các nàng vài ngày nữa, nàng cũng thấy rồi đấy, ta bị lão già kia giám thị.” Ba Hổ đặt bình sữa xuống đất, “Ta để đây nhé, khi nào nàng về thì nhớ mang đi.”

“Khoan đã!”

Ba Hổ đi nhanh hơn.

“Ngươi mà đi thêm một bước nữa, ta sẽ hét lên đấy.” Mật Nương hậm hực đe dọa.

Ba Hổ thở ra một hơi, dừng lại rồi đi về phía nàng, vết trầy xước ở khóe mắt đã đóng một lớp vảy máu, khiến hắn trông càng không giống người tốt.

“Sáng nay ngươi và phụ thân ngươi đánh nhau, ta đã thấy.”

“Ta biết, lúc tan cuộc ta đã thấy nàng.” Ba Hổ sờ sờ khóe mắt, “Có phải thấy đáng sợ lắm không?”

Mật Nương không phủ nhận, nàng cân nhắc, rồi nói một cách ẩn ý: “Phụ mẫu ta ân ái, thủ túc hòa thuận, gia gia nãi nãi cũng từ ái, ta chưa từng thấy cảnh tượng này.”

“Ta cũng chỉ đánh mỗi ông ta, những người khác ta chưa từng động thủ.” Ba Hổ nhướng mắt nhìn Mật Nương, “Càng không đánh nữ nhân.”

Mật Nương hiểu ý hắn, Ba Hổ là đang muốn cam đoan với nàng. Nhưng nàng không muốn con mình phải sống trong một gia đình đầy rẫy sự đánh đập mắng chửi và thù hận, cha và con, đó là mối quan hệ khó mà cắt đứt được.

“Ngươi mang sữa về đi, sau này cũng đừng mang đến nữa.” Mật Nương cúi người xách quần áo ướt lên vắt khô, quay lưng lại với Ba Hổ đi lên bờ.

Lòng Ba Hổ nóng vội, giày cũng không cởi, cứ thế lội qua sông đuổi theo cô nương đang chạy lúp xúp, trong mắt có mang theo chút ý cười, “Nàng chạy gì vậy?”

“Ngươi tránh ra, ta phải về rồi.” Mật Nương muốn đi vòng qua hắn, nhưng nam nhân từng bước bám sát, nàng bực bội trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi có ý gì?”

“Nàng vì ta đánh nhau với phụ thân ta nên mới từ chối ta? Ta đánh ông ta là có nguyên do, ông ta nghiện rượu, say xỉn rồi lên cơn điên đánh mẫu thân ta.” Ba Hổ thấp giọng giải thích, “Nàng đừng nghe người khác nói bậy, ta không phải kẻ thích đánh nhau gây rối.”

“Không thể nói là từ chối được? Giữa chúng ta có mối quan hệ gì đâu.” Mật Nương đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nhắc nhở: “Mới qua có một ngày ngươi đã quên chuyện xảy ra tối qua rồi hả? Quên những lời ta nói rồi sao?”

“Hay là ngươi trong thời gian ngắn như vậy đã suy nghĩ kỹ rồi?”

Ba Hổ nghẹn lời, tránh ánh mắt sáng quắc của Mật Nương, ngay lúc nàng sắp hết kiên nhẫn định rời đi, nam nhân trầm giọng mở lời: “Những gì nàng nói tối qua không sai, ta là thích nàng, muốn đối xử tốt với nàng, ta có gì, nàng cần gì, ta đều muốn cho nàng. Trước đây ta luôn do dự là vì ta sợ mình không thể làm tốt như ta nghĩ, không có một người phụ thân tốt, ta không biết làm thế nào để trở thành một người phụ thân tốt. Thậm chí vì mẫu thân ta, ta không biết một nữ nhân tốt nên là dáng vẻ như thế nào.”

Ba Hổ nói xong chờ Mật Nương phản ứng, tối qua nàng còn khá sốt sắng, sao tối nay lại chẳng có chút phản ứng nào? Mới cách một ngày, những lời nói hắn để trong bụng cũng thiu như thịt rồi sao? Vô dụng rồi sao?

“Này, nàng nói gì đi chứ?” Nam nhân dùng khuỷu tay chọc chọc vào nàng.

Trước
Tiếp