Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 44:


Trước
Tiếp

Lượt xem: 5,586   |   Cập nhật: 17/09/2025 23:56

“Lão phu không chữa được.” Lão đại phu tay đầy máu đi ra, mặt đã bắt đầu tái xanh, dù có dùng nhân sâm tốt cũng không giữ nổi mạng hắn ta quá ba ngày.

“Sừng cừu không lấy ra được, ta cũng không dám lấy, nếu hắn có thân hình mập mạp thì còn có thể cứu được, nhưng hắn lại gầy gò, theo lời Ba Hổ nói về độ dài của dùi sừng cừu, ta đoán nó đã đâm thủng nội tạng rồi.” Lão đại phu rửa tay, giải thích tình hình với Hộ huyện thừa, rồi nói với đôi phu thê ở cửa: “Nếu muốn cứu, hãy sớm đưa đến Cổ Xuyên, may ra còn có khả năng.”

“Không cứu, hắn đã làm chuyện điên rồ như vậy, có chết cũng đáng đời.” Thê tử của Đại hồ tử hằn học nói, còn sống thì con cái bà ta có một tiểu thúc vào tù vì tội xấu, chết rồi thì mười năm sau ai còn nhớ đến hắn ta nữa.

Đại hồ tử im lặng, ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí ngày càng nồng nặc, thở dài một hơi, chắp tay nói với Hộ huyện thừa: “Hắn đã làm sai, tùy ngài xử lý.”

Sự việc đã phát triển đến bước này, cách xử lý thế nào đã rõ ràng, người bị kéo về đại lao chờ chết, tịch thu gia sản chia làm hai, một nửa sung công, một nửa bồi thường cho người bị hại.

Trời đã rất khuya, nhưng trấn Lâm Sơn nhỏ bé này vẫn còn ồn ào náo nhiệt, Mật Nương được đám người Phán Đệ đi cùng, theo sau quan sai chen chúc ra khỏi y quán, nàng cúi đầu, mặt tái nhợt đi giữa đám đông.

“Này, tiểu nha đầu ngươi không khỏe à?” Một đại thẩm kéo Mật Nương lại, giọng nói khá lớn: “Có phải bị dọa sợ rồi không? Bảo lão đại phu cho ngươi thêm mấy gói thuốc an thần, hôm nay ngươi khám bệnh không phải trả tiền đâu, thuốc nào dùng được thì cứ lấy thêm vài gói đi.”

“Đã xem đại phu rồi, không có chuyện gì lớn đâu.” Mật Nương nặn ra một nụ cười đáp lời.

“Không sao thì tốt, nhìn ngươi gầy gò yếu ớt, không ngờ lại có thể hạ gục được một nam nhân.” Đại thẩm ghé lại gần hỏi: “Cái dùi sừng cừu mà ngươi giết tên khốn đó, mua ở đâu vậy? Ta cũng sắm mấy cái cho đứa nhỏ nhà ta tự vệ.”

Mật Nương ngạc nhiên trước phản ứng của đại thẩm, nàng liếc nhìn Ba Hổ đi theo sau lưng mình: “Có người khác tặng, hôm nào ta giúp thẩm hỏi xem.”

“Được, ngày mai ta dẫn khuê nữ nhà ta đến tìm ngươi chơi, ngươi kể cho con bé nghe làm thế nào mà hạ gục tên bại hoại đó.”

“Nha đầu này lợi hại thật, bao nhiêu nam nhân gặp sói còn sợ đến mềm cả chân, nàng ta bị Tô Hợp bắt đi rồi mà vẫn có thể không tiếng động giết hắn. Đổi lại là ta, chắc là không được đâu.” Một phụ nhân trong đám đông nói.

Mật Nương nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của những người xung quanh, mặc kê là nam hay nữ, trên mặt họ đều không có sự nghi ngờ ác ý hay vẻ mặt ghét bỏ rõ ràng.

Bốn năm trước, khi nàng được mẫu thân ôm đi ra khỏi nha môn huyện, có rất nhiều ánh mắt dán chặt vào mặt nàng, lúc sau có rất nhiều người trong thôn cứ hết lần này đến lần khác bàn tán sau lưng rằng áo nàng bị xé rách, tay và vai bị nhìn thấy hết, bị nam nhân sờ soạng hôn hít, thậm chí có những kẻ ác ý với gia đình nàng còn nói nàng đã bị vài nam nhân ngủ qua. Ngay cả những lão già độc thân ở thôn khác nghe thấy tin đồn cũng tìm đến quấy rối nàng, mặt dày muốn cưới nàng về làm vợ.

Cho đến khi Cố đại lang cứu nàng đến cầu hôn, những lời ác ý trên phố mới giảm đi một chút, nhưng trên người nàng vẫn bị đóng dấu không trong sạch.

“Nha đầu đừng nghĩ nhiều, về nhà uống thuốc ngủ một giấc ngon lành, sáng mai tỉnh dậy lại tiếp tục đi chăn cừu của ngươi, kẻ hại ngươi sống không được mấy ngày nữa đâu, người sống ngươi còn không sợ, kẻ sống dở chết dở càng không làm gì được ngươi.” Một nam nhân đặt một đứa trẻ trên cổ, ông ta ắc lắc đầu nói: “Nếu ngươi là con của ta, ta có thể khoe khoang nửa đời người luôn ấy.”

“Thật sự khác với ở Đại Khang quá.” Ra khỏi đám đông, Phán Đệ nắm tay Mật Nương, thành thật nói: “Ban đầu ta còn lo lắng ngươi vì chuyện này mà mang tiếng xấu, lo quan gia Mạc Bắc sẽ thiên vị Tô Hợp là người bản địa, nào ngờ ngươi lại nhận được sự tán thưởng vì chuyện này.”

“Người Mạc Bắc không quan tâm đến danh tiếng hay không, nam nhân chết đi, nữ nhân tái giá là chuyện quá đỗi bình thường, ngày xưa còn có tục cướp hôn nữa.” Ba Hổ không ngờ Mật Nương lại lo lắng về việc danh tiếng bị tổn hại, hắn cau mày đảm bảo: “Kẻ đáng bị phỉ nhổ là Tô Hợp, nếu gặp kẻ nào đầu óc không tỉnh táo mà vì chuyện này mà soi mói nàng, nàng cứ mạnh dạn chửi lại.”

Mật Nương gật đầu, nỗi lo lắng trong lòng tan biến, lúc này nàng cảm thấy rất phấn chấn, cuối cùng nàng cũng không còn bị danh tiếng làm gánh nặng nữa, không ai có thể ở sau lưng chỉ trỏ nói nàng không sạch sẽ.

“Mật Nương, ngươi không sao chứ? Ta nghe nói ngươi bị Tô Hợp bắt đi mà sợ chết khiếp.” Uyển Nhi không biết từ đâu chạy đến, nàng ta đánh gia trên dưới một phen, thấy Mật Nương tinh thần khá tốt thì biết Tô Hợp không thành công, nàng ta thở phào nhẹ nhõm: “Cái tên khốn nạn đáng chém ngàn đao đó, không ngờ hắn tiếp cận ngươi lại có ý đồ này.”

Mật Nương mím môi nhìn Ba Hổ: “Trời tối rồi, ngươi cũng về đi.”

“Ta đưa các nàng về, nấu thuốc xong ta sẽ đi.” Ba Hổ đi sát sau Mật Nương, hắn luôn cảm thấy tâm trạng nàng không ổn, “Nàng có chuyện gì chưa nói với ta không? Hay còn lo lắng điều gì khác?”

“Là có chuyện.” Mật Nương bảo đám người Phán Đệ về trước: “Uyển Nhi, ngươi cũng về đi, ta không sao đâu, ngày mai rồi ngươi lại đến chơi.”

“Được.”

Trước
Tiếp