Thẩm Vân Thư dịu dàng nói chuyện điện thoại với em gái xong, lại vẫy tay chào tạm biệt mấy người ngoài cửa xe, rồi nổ máy xe lái ra khỏi con hẻm của xưởng cơ khí.
Một cô vợ trẻ nhìn chiếc xe vừa rẽ đi, ngưỡng mộ nói, “Lát nữa tôi cũng phải đi học bằng lái xe, giống như bà chủ Thẩm vậy, tự lái xe, muốn đi đâu thì đi đó, oai thật.”
Chồng của cô vợ trẻ đứng bên cạnh, khẽ ho một tiếng, thầm nghĩ người phụ nữ hoang phí này cả ngày chỉ mơ mộng hão huyền, đây là chuyện học bằng lái xe sao, chúng ta có thể so sánh với bà chủ Thẩm, ông chủ Phùng được sao? Mua một chiếc xe rẻ nhất cũng phải mấy chục nghìn tệ, tiền lương của hai vợ chồng cộng lại, không ăn không uống một năm cũng chưa chắc mua được một cái bánh xe, cô ta học xong bằng lái rồi lái cái gì, lái xe ba bánh đạp chân à?
Tuy trong lòng anh ta bĩu môi dữ dội, nhưng bề ngoài cũng không dám phản bác vợ, chỉ có thể chuyển chủ đề, “Mấy người nói ông chủ Phùng kiếm tiền giỏi như vậy, mà không biết mua cho vợ một chút trang sức gì cả, tôi thấy bà chủ Thẩm chỉ đeo một chiếc nhẫn trơn trên tay, không có vòng vàng hay dây chuyền vàng, chiếc xe của ông chủ Phùng cũng là bà chủ Thẩm mua cho anh ta, sao ông chủ Phùng không nỡ chi tiền cho vợ nhỉ.”
Anh ta nói xong, nhìn vợ mình, la liếm lấy lòng hỏi, “Đúng không, vợ? Em xem anh đối xử với em tốt biết bao, có tiền là mua cho em chiếc vòng vàng to đùng.”
Cô vợ trẻ lạnh lùng liếc anh ta một cái, lười biếng không thèm để ý đến anh ta, chẳng phải anh ta chỉ mua cho mình một chiếc vòng vàng thôi à, cả ngày cứ gặp ai cũng lải nhải, người không biết còn tưởng anh ta mua cho mình một mỏ vàng cơ đấy, hơn nữa, chiếc vòng vàng này là ba món vàng mà anh ta đã hứa sẽ mua cho mình khi kết hôn, nhưng đã kéo dài ba năm mới bù đắp cho mình một chiếc vòng vàng, còn dây chuyền vàng và nhẫn vàng thì bỏ qua không nhắc đến nữa.
Phương Thanh Huỳnh nghe lời của người đàn ông đó, không nhịn được cười, “Ông chủ Phùng không thích mua trang sức bằng vàng bạc cho Vân Thư, cậu ấy chỉ thích mua nhà cho Vân Thư thôi, xưởng của chúng ta không phải đang muốn thành lập một văn phòng ở Bắc Kinh sao, ông chủ Phùng đã trực tiếp mua một tòa nhà cho Vân Thư rồi, bọn tôi đã chọn một tầng có tầm nhìn đẹp nhất để sử dụng, còn lại thì để Vân Thư cho thuê.”
Điều mà Phương Thanh Huỳnh không nói là, ông chủ Phùng không thích tặng trang sức vàng bạc cho vợ mình, là vì Vân Thư không thích đeo những thứ đó, Vân Thư không thích trang sức vàng bạc, nhưng lại thích vàng miếng, ông chủ Phùng biết cách làm vợ vui nhất, vợ thích gì thì anh mua nấy, cái két sắt trong nhà đâu phải để làm cảnh đâu.
Những người khác nghe lời Phương Thanh Huỳnh, đều có chút sững sờ. Trực tiếp tặng một tòa nhà, lại còn ở Bắc Kinh, phải tốn bao nhiêu tiền chứ.
Người đàn ông vừa nói lúc nãy bị bẽ mặt, có chút mất thể diện, anh ta nhỏ giọng lẩm bẩm, “Thật hay giả vậy, đừng có mà khoác lác nhé, nếu ông chủ Phùng thực sự mua nhà cho vợ, sao cả thị trấn không ai biết già cả.”
Bác gái Hoàng liếc xéo anh ta, hừ một tiếng lạnh lùng, “Cậu nghĩ ai cũng như cậu à, chuyện bé tí cũng mang ra khoe khoang. Người ta gọi đó là khiêm tốn đấy.”
Những năm nay bác gái Hoàng không cho phép người khác nói xấu Thẩm Vân Thư dù chỉ nửa câu, ai mà nói một chữ thôi, bà ấy lập tức đứng ra phản bác lại.
Khi Vân Thư còn ở xưởng cơ khí, bà ấy và ông nhà cũng không giúp được cô nhiều lắm, cho dù có giúp, cũng chỉ là những việc tiện tay, nhưng những năm nay, vào mỗi đêm giao thừa, Vân Thư đều xách theo túi to túi nhỏ quay về xưởng cơ khí để thăm hai ông bà ấy, cái tính tình trọng tình trọng nghĩa này, không ai có thể sánh bằng.
Bây giờ trong thị trấn, không chỉ có Phương Thanh Huỳnh và bác gái Hoàng bảo vệ Thẩm Vân Thư, cái khác không nói, bà chủ Thẩm đã giúp những người phụ nữ trong thị trấn “gánh vác một nửa bầu trời.”
Các thím, các bà, các cô vợ trẻ làm việc trong xưởng của bà chủ Thẩm, tiền kiếm được không hề thua kém gì so với đàn ông, nếu chăm chỉ, thậm chí còn kiếm được nhiều hơn rất nhiều, kiếm được tiền rồi, họ ở nhà cũng có tiếng nói, đây đều là do bà chủ Thẩm đã dẫn dắt họ làm nên, vì vậy, ai mà nói những lời chua chát về bà chủ Thẩm, bọn họ sẽ là những người đầu tiên không đồng ý.
Người không đồng ý còn có ông chủ bán hạt dẻ trước kia vẫn hay ngồi bên lề đường, ông chủ bây giờ đã không còn phải chịu gió rát mưa nắng để bán hàng rong ở lề đường nữa, mà đã mua được một cửa hàng nhỏ ở ven phố, tất cả những chuyện này đều là nhờ bà chủ Thẩm.