Ý Xuân Chẳng Muộn

Chương 125: Sân Viện Cửa Lụa Ánh Tiếng Nước, Cưới Nàng (1)


Trước
Tiếp

Lượt xem: 9,446   |   Cập nhật: 19/08/2025 16:00

Giờ Dậu một khắc, kế thê của Ngô Triết là Lưu Yến Nương liền tiến vào phủ Anh Quốc Công, được nha hoàn, bà tử dẫn đường, trước tiên đi bái kiến Đại phu nhân Từ thị.

Đại phu nhân xem như đã cho đủ thể diện, không vì thân phận của Lưu Yến Nương mà lạnh nhạt, mặc dù nữ nhân này đã cướp đi vị trí vốn thuộc về bạn thân của mình, nhưng Diệu Diệu nói, nữ nhân này đối xử với nàng rất tốt, trước đây hầu hạ Vãn Ý cũng xem như cung kính, chăm chỉ, vậy thì bà ấy cũng nguyện ý cho Yến Nương một sự tôn trọng.

“Yến Nương xin thỉnh an Đại phu nhân, cô nương Cẩm Họa Ngô gia từ khi đến kinh đô, chịu ơn Đại phu nhân chăm sóc, chiếu cố có thừa, Ngô gia trên dưới vô cùng cảm kích, khó lòng báo đáp một phần.”

Đại phu nhân nở một nụ cười đúng mực, “Ngô thái thái khách khí rồi, Diệu Diệu là nữ nhi của Vãn Ý, thì chính là nữ nhi của ta, ta đối tốt với nữ nhi của mình cũng là điều nên làm. Còn về sự cảm kích của Ngô gia các ngươi, ta không cần, Ngô Triết ông ta vốn là một tiểu nhân xu nịnh, ông ta đã hại chết Vãn Ý, cho nên xin Ngô thái thái đừng nhắc đến Ngô gia trước mặt ta nữa.”

Lời nói của Từ thị quả thực có chút sỉ nhục, nhưng Lưu Yến Nương lại không hề tức giận, Ngô Triết là người thế nào, không ai rõ hơn người đã chung chăn gối mười mấy năm này như bà ấy.

Ngô Triết ông ta, một tiểu tử ngoài tứ phục của gia tộc Ngô thị, lại có thể nổi bật trong đám con trẻ của Ngô thị, được Ngô Thái gia nhận làm con thừa tự.

Mười tám tuổi thi cử thất bại nhiều lần, liền biết chỉ dựa vào tài học của mình thì không thể nào đỗ Cử nhân, bèn dùng hết mọi mối quan hệ để vào Quốc Tử Giám đọc sách. Chỉ một năm sau, ông ta đã được Nho lâm Thánh tử đương thời, Tế tửu Quốc Tử Giám Lâm học đạo coi trọng.

Khi Lâm gia gặp nạn, ông ta liền quả quyết lợi dụng thân phận chất nhi bên mẫu gia của Anh Quốc Công Thái phu nhân Ngô thị, được Lâm học đạo để mắt, trở thành nữ tế của Lâm học đạo. Chỉ là năm đó ông ta đối với Lâm Vãn Ý là yêu từ cái nhìn đầu tiên, hay là muốn dùng bước cờ hiểm này để một bước lên mây thì chỉ có tự ông ta mới biết.

Dù sao đi nữa, Lâm học đạo chính là nhi tử của Lâm Khiêm! Binh bộ Thượng thư, Nội các Các lão, Đế sư Lâm Khiêm năm xưa đó!

Ngô Triết từng bước từng bước đi tới, thật đúng là phí hết tâm tư, nhưng cũng đã đạt được ước muốn.

Chỉ tiếc, y đai chiếu kia lại hủy đi tất cả mưu đồ và bố cục của ông ta, mới có đại họa tày trời thế kia, nhưng cho dù là vậy, ông ta vẫn có thể toàn thân rút lui, mặc dù bị lưu đày mười năm, nhưng dọc đường lưu đày các loại đút lót, quan tâm, thử hỏi ai thật sự dám không nể tình mà giày vò ông ta, liền có thể thấy được tâm cơ và sự lợi hại của người nam nhân này.

Cứ nhìn xem, hiện giờ quan trường trong phủ Duyện Châu chấn động, quan trên, đồng liêu của ông ta, người nào không phải xét nhà thì xét nhà, chém đầu thì chém đầu, duy chỉ có ông ta không dính một chút tai tiếng nào, nói không chừng ngày nào đó Hoàng thượng đại xá thiên hạ, ông ta cũng sẽ bình an vô sự trở về nhà.

Đương nhiên, nữ nhân này cũng đã trở nên khác biệt, trải qua một năm kinh doanh bên ngoài, gặp gỡ đủ loại người nam nhân, kiến thức cũng nhiều hơn, góc nhìn vấn đề tự nhiên cũng khác xưa.

Yến Nương cười cười, “Đại phu nhân nói có lý, là dân phụ vừa rồi đường đột, đáng lẽ dân phụ nên lấy thân phận trưởng bối của Diệu Diệu để cảm ơn sự quan tâm của Đại phu nhân mới phải.”

Lúc này Đại phu nhân mới lộ ra một tia ý cười, “Ta nghe nói Ngô thái thái rất có thành tựu trong việc kinh doanh, xem ra lời đồn không sai, Ngô thái thái đối nhân xử thế quả có vài phần sảng khoái, hiện giờ ngươi đã đến, cứ an tâm ở lại phủ Quốc Công, coi đây như nhà mình là được.”

Yến Nương lại đáp lời, nhưng lần trả lời này lại mang theo vài phần cường thế, bà ấy tuy là nữ tử nhà tiểu thương chưa từng thấy qua nhiều sự đời, cũng biết phủ Anh Quốc Công này quyền thế lớn đến mức nào, nhưng đối với cô nương nhà mình, bà ấy sẽ là không lùi bước dù chỉ một tấc.

“Bẩm Đại phu nhân, làm sao dân phụ và cô nương dám lại lấy chuyện chỗ ở làm phiền sự thanh tĩnh của Đại phu nhân, huống chi một đường ta đến kinh thành, đã nghe không ít lời đồn đại về cô nương nhà ta.”

“Nghĩ cắc là do cô nương ở kinh đô không người thân quen, lại tạm trú tại phủ Quốc Công. Cho nên lần này dân phụ trước khi vào kinh đã dặn dò nô bộc thuê một tiểu viện tam tiến ở ngoại thành, dẫn cô nương về ở là đủ rộng rãi. Ngày mai dân phụ cùng cô nương lại đến, sau khi khấu tạ ân đức Đại phu nhân xong, sẽ dẫn nàng ấy về nhà.”

Đại phu nhân ngây người, sau đó thở dài, “… Như thế cũng được, ngươi dẫn Diệu Diệu rời xa nơi thị phi của Quốc Công gia cũng tốt, bây giờ ta không thể bảo vệ nàng ấy, tiếp tục ở phủ Quốc Công cũng không có lợi cho nàng ấy.” Chỉ là không biết Lục Mậu có chịu để nàng rời đi không thôi, Đại phu nhân cười lạnh một tiếng.

Thế là, bà ấy cuối cùng xoa trán, lại thở dài một tiếng, “Thôi, nghĩ rằng ngươi đã lặn lội nửa tháng lộ trình gấp rút, nhất định đã mệt mỏi không chịu nổi, hôm nay hãy cứ đến phòng khách nghỉ ngơi trước, trút bỏ sự mệt mỏi trên người đi.”

“Vâng, vậy dân phụ xin cáo lui trước, mong Đại phu nhân bảo trọng, an khang an kiện.”

“Nhận lời chúc tốt lành của ngươi.”

Lưu Yến Nương lui ra, được bà tử dẫn đến Lâm đình viện tạm trú, Lâm đình viện là một tiểu viện ở góc đông bắc nội viện, rất gần Lô Sơn Cư của Ngô Cẩm Họa, Vương ma ma khi sắp xếp đã tính đến sự tiện lợi cho Ngô Cẩm Họa.

Các nha hoàn ở Lô Sơn Cư luôn theo dõi động tĩnh của Lưu Yến Nương, Lưu Yến Nương vừa về đến Lâm đình viện, đã có người báo ngay cho Ngô Cẩm Họa. Ngô Cẩm Họa liền đi đến Lâm đình viện, gặp được nữ nhân mà đã hơn nửa năm không gặp.

Trước
Tiếp