Ý Xuân Chẳng Muộn

Chương 127: Tháng Bảy Thu Sang Nấu Rượu Cúc, Đổi Canh Thiếp (1)


Trước
Tiếp

Lượt xem: 9,412   |   Cập nhật: 19/08/2025 16:00

Tại căn tứ hợp viện nằm sát vách tường phủ Anh Quốc Công, vài chiếc xe ngựa lộng lẫy tiến đến trước cổng viện, cánh cửa chính đã được mở rộng, ngưỡng cửa cũng được dỡ xuống, để xe ngựa chậm rãi đi thẳng vào trong.

Từ đoàn xe ngựa được rước xuống là hai vị phu nhân: một vị Thái phu nhân tóc bạc phơ, dáng vẻ ung dung hoa quý, cùng với một vị phu nhân cao quý, trang trọng lại có phong thái hơn người, bên cạnh họ là một đám nữ quan có phẩm cấp tùy tùng.

Trong mấy chiếc xe ngựa đi theo sau còn chất đầy các loại rương hòm, không biết chứa bao nhiêu vật phẩm bên trong.

Yến Nương từ hôm qua khi nhận được thiếp mời đã sớm dặn dò nô bộc quét dọn sân viện, sáng sớm hôm nay đã cùng Ngô Cẩm Họa và các nha hoàn, bà tử khác yên lặng chờ đợi ở bên trong cửa lớn.

Thấy người đến, bà ây vội vàng tiến lên bái kiến, “Dân phụ cùng nữ nhi cung nghênh Trang Thái phi nương nương và Trang Huy Vương phi nương nương giá lâm.”

Trang Thái phi không hề lộ vẻ gì, nhìn thẳng vào Ngô Cẩm Họa trước mặt. Thấy nàng cử chỉ, nghi thái đều ôn nhu đoan trang, không vì gia thế thấp kém mà kém đi khí chất hơn so với các quý nữ thế gia, ngược lại còn toát ra vài phần tự tin, điềm tĩnh hơn. Ngắm kỹ dung mạo của nàng cũng là sắc đẹp như hoa như ngọc, đôi mắt càng lộ ra vài phần lanh lợi, thông tuệ, tựa như có thể thấu hiểu lòng người.

Trang Thái phi thu hồi ánh mắt, ngầm gật đầu, than rằng quả không hổ là người được Lục Mậu để mắt tới, thật không tầm thường. Bà cụ từ ái tiến lên nắm tay Ngô Cẩm Họa, “Ngươi chính là Cẩm Họa phải không?”

Ngô Cẩm Họa tiến lên một bước, quỳ xuống hành lễ, “Cẩm Họa xin thỉnh an Trang Thái phi nương nương, thỉnh an Vương phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an!”

Trang Thái phi vội vàng đỡ cánh tay nàng dậy, “Ôi chao, đứa bé trong nhà không cần đa lễ như vậy.”

“Đúng vậy, đều là người một nhà, chờ chúng ta thân quen rồi, Cẩm Họa sẽ biết mẫu phi bọn ta là người yêu thương hậu bối nhất.” Trang Huy Vương phi nương nương cũng cười tươi rạng rỡ, gật đầu chào Yến Nương, “Mẫu phi, không bằng vào trong nhà rồi nói chuyện, chắc Yến Nương và Cẩm Họa đã đứng ở cửa đón gió cả buổi sáng để chờ chúng ta rồi.”

Trang Thái phi cười gật đầu, nắm tay Ngô Cẩm Họa, nói: “Phải rồi, vậy hai mẫu nữ chúng ta vào trong ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng.”

Yến Nương cũng cười, trên mặt không chút sợ hãi, hành xử rất đỗi rộng rãi, đoan chính, “Vâng, xin mời Thái phi nương nương và Vương phi nương nương theo dân phụ vào trong nhà!”

Yến Nương đi trước, dẫn Trang Thái phi và Trang Huy Vương phi cùng một đoàn người men theo hành lang xuyên núi, đi qua cổng tròn, qua vài chỗ non bộ trùng điệp. Hương hoa trồng trong vườn thơm ngát, con đường nhỏ lát đá xanh quanh co uốn lượn đón mọi người vào, tiến thẳng đến sảnh chính.

Trang Huy Vương phi liếc mắt đánh giá sân viện này vài phần, tuy nói chỉ là một tòa nhà nhỏ, nhưng đây là nơi có điêu khắc chạm trổ, lầu son gác tía, khí phái phi phàm, sân viện sâu hun hút với cảnh vật trùng điệp, quả thực là nhà phú quý ở nhân gian. Có thể thấy người mua tòa nhà này đã dụng tâm sâu sắc, coi trọng đến mức nào.

Thảo nào Quốc Công gia dù thế nào cũng phải nhờ vị mẫu phi đã lâu không lộ diện của mình đứng ra làm mối cho hắn một mối hôn sự này, Trang Huy Vương phi cầm chiếc quạt lụa thêu chỉ vàng đính ngọc, che miệng, khẽ nhếch môi cười. Không ngờ Anh Quốc Công lạnh lùng, vô tình nhiều năm, khi gặp được người trong lòng, cuối cùng cũng rơi vào tay giặc, si tâm đến mức này.

Vừa đi vừa nghĩ, bọn họ đã tiến vào trong sảnh, Yến Nương cung kính mời hai vị nương nương ngồi lên ghế tử đàn lớn trong sảnh.

Mọi người ngồi xuống, hai nữ quan mỗi người cầm một chiếc hộp báu đứng hai bên chỗ ngồi. Trang Thái phi đưa tay gọi Ngô Cẩm Họa đến gần, nói: “Đây là lễ gặp mặt ta và Huệ Nhu đã chọn suốt cả ngày cho Cẩm Họa chúng ta, hy vọng Cẩm Họa đừng chê.”

Nữ quan tiến lên một bước, mở hộp báu ra, bên trong là một cây Ngọc Như Ý bằng bạch ngọc mịn màng trắng tinh, điêu khắc tinh xảo. Điều quan trọng nhất là ý nghĩa của Ngọc Như Ý, đó là Vạn sự như ý, cát tường an lành.

Thêm một chiếc nữa, là một cây kim diêu khảm hồng ngọc và lam ngọc hình loan phượng hòa minh, cũng mang ý nghĩa cực kỳ tốt đẹp.

Ngô Cẩm Họa tiến lên nhận lấy hộp báu, cung kính bái tạ, “Cẩm Họa tạ Thái phi nương nương ban lễ, tạ Vương phi nương nương ban lễ.”

Trang Huy Vương phi vội đứng dậy, đỡ tay Ngô Cẩm Họa, cười nói: “Đã nói là người một nhà rồi, không cần đa lễ như vậy.”

Ngô Cẩm Họa đáp: “Vâng.”

Chờ Ngô Cẩm Họa nhận lấy lễ gặp mặt xong, Yến Nương mới chu đáo lên tiếng, “Xin cô nương đi giục các nha hoàn dâng trà cho các nương nương có được không?”

Mọi người trong phòng ai lại không hiểu ý tứ trong lời nói của Yến Nương, đó là liên quan đến bàn chuyện cưới gả của nữ tử khuê các, xưa nay đều phải tránh nữ tử có mặt. Với cái cớ thỏa đáng như vậy, Ngô Cẩm Họa đương nhiên đáp lại một tiếng: “Vâng.”

Ngô Cẩm Họa lại hành lễ lui xuống, bẩm báo xin cáo lui, mọi người cũng vui vẻ đồng tình.

Thế là, nàng lui ra khỏi sảnh chính, dặn dò nha hoàn pha trà ngon, cùng vài hộp mứt trái bát bảo, lại lấy thêm đĩa trái cây tươi theo mùa và một ít đĩa điểm tâm, lần lượt mang vào trong phòng.

Ngô Cẩm Họa đi đến ngoài sân chính đãi khách, đến một cái đình hóng mát, thì thấy Nguyệt Lung bước chân gấp gáp chạy nhanh về phía nàng, “Cô nương, không hay rồi, ám vệ báo về, Thái phu nhân ở cố đô Kim Lăng bệnh nặng, mời mấy vị Thái y đến xem, đều không tìm ra nguyên nhân, Nhị gia vô cùng lo lắng, giờ Thìn đã xuất phát đi cố đô rồi.”

“Cái gì? Xuất phát rồi? Nhị gia có để lại lời nào không?”

“Vâng, cô nương, Nhị gia để lại lời cho người, nói người không cần lo lắng, hắn đi rồi sẽ về ngay, nói… có lẽ hắn phải đợi sau khi trở về rồi mới… mới cưới ngời vào cửa.”

“Ai cho ngươi nói những lời này!” Ngô Cẩm Họa nhíu chặt mày, “Chàng ấy vốn vì chuyện của ta đã bị Hoàng thượng trách phạt đóng cửa tự kiểm điểm trong phủ Quốc Công, giờ lại tự ý rời kinh, huống hồ, kế sách này chắc chắn là bọn họ bày ra cho Lục Mậu, chỉ sợ tiếp theo lại là gió tanh mưa máu, bên cạnh chàng ấy có mang theo thị vệ nào không?”

Nguyệt Lung vội gật đầu, “Vâng, cô nương, Nhị gia có dẫn theo Cao Luật và mấy thị vệ ở bên cạnh, hơn nữa phủ Quốc Công ám vệ vô số, đương nhiên sẽ âm thầm bảo vệ Nhị gia chu toàn, cô nương không cần lo lắng.”

Ngô Cẩm Họa nheo mắt nhìn Nguyệt Lung, “Chàng ấy có nói Thái phu nhân bị bệnh hay bị trúng độc không? Hạ nhân hầu hạ bên cạnh có bị bắt để điều tra rõ ràng không? Có bẩm báo Hoàng thượng không? Có để lại bố cục gì không?”

Nguyệt Lung lắc đầu, “Bẩm cô nương, nô tỳ không biết, Nhị gia không để lại lời nào khác.”

Ngô Cẩm Họa cắn chặt răng, “Không được, ta không thể bỏ mặc chàng ấy gặp nguy nan mà không màng tới.”

Trước
Tiếp