Ý Xuân Chẳng Muộn

Chương 134: Gió Lành Cắt Đi Lạnh Giá Mùa Đông, Đối Đầu (2)


Trước
Tiếp

Lượt xem: 9,437   |   Cập nhật: 19/08/2025 16:00

Lục Nguyên cười khắc nghiệt. Lần đầu tiên thị biết được, thì ra tham ô hối lộ và cứu đời giúp dân hai từ ngữ này lại có thể đồng thời xuất hiện trên một người. Sau vẻ ngoài quang minh chính đại chẳng qua là một khối thịt thối đã sinh giòi.

Cái gì là thật, cái gì là giả. Từ ngày đó, thị mới hiểu ra, thị nói mới tính là thật. Cái cảm giác sở hữu quyền thế mới mỹ diệu làm sao! Ngươi xem, nhi tử của thị đã trở thành Thái tử, phủ Quốc Công liền có thể quay trở lại tay đệ đệ của thị ngay lập tức. Cho dù Lục Mậu có lợi hại đến đâu, trước quyền thế cũng phải cúi cái đầu cao quý kia xuống, chết trong tay thị.

Sau hôm nay, nhi tử của thị sẽ là Thiên tử, thiên hạ sẽ hoàn toàn nằm trong tay thị.

Vạn Trân nhíu chặt mày, “Nhưng Lục Nguyên, ngươi cũng quá nóng vội rồi. Nhị Hoàng tử đã là Thái tử, ngươi việc gì phải đi đến bước đường ngày hôm nay?”

“Ta biết, tỷ tỷ, nhưng thế sự dễ dàng thay đổi, ta không thể nhịn được mà muốn nhanh chóng hưởng thụ cái mùi vị quyền thế này!” Thị nói trên mặt bình thản như vậy, nhưng chỉ có thị mới biết sóng gió trong lòng thị đang cuộn trào không ngớt.

Sự giả dối thâm hiểm của Lý Tự Thâm, thị quá hiểu, ông ta từ ngày lên ngôi chưa từng có ngày nào không muốn đả kích Nội các, thu hồi quyền lực đã bị buộc phải hứa hẹn khi Tiên đế bức cung đoạt vị. Mà thị chính là lợi dụng kẽ hở Hoàng thượng và Nội các ngày càng chia rẽ, để đạt được sự trao đổi lợi ích với đám trọng thần triều đường của Nội các.

Mối quan hệ này không vững chắc, hậu họa cũng vô cùng. Nhưng thị không quan tâm thiên hạ sẽ ra sao. Thị chỉ cần quyền thế. Tận dụng cơ hội này giết chết Lục Mậu, ép Lý Tự Thâm thoái vị, đẩy Cực Nhi lên Hoàng vị là quan trọng nhất. Còn những thứ khác, thị cũng không thể lo lắng nhiều đến vậy.

Dù sao những ngày này thị đã dốc hết tâm trí, nhưng trong lòng lại càng ngày càng bất an. Cho dù hiện tại mọi thứ đều phát triển như thị mong muốn, nhưng càng thuận lợi thị lại càng bất an, nỗi sợ hãi vô cớ. Cho nên thị phải hành động càng nhanh càng tốt!

“Vậy thì giờ đây mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay ngươi rồi, ngươi nên cùng Thái tử đến điện Thái Hòa cùng nhau hưởng thụ khoái cảm chấp chưởng giang sơn. Ngươi đến cung Chiêu Đức của ta để làm gì? Giết ta ư?”

Vạn Trân cười lạnh một tiếng, nhìn kẻ địch cả đời trước mắt, “Ta mười tuổi bị phụ mẫu bán cho kẻ buôn người, mười ba tuổi vào cung, mười sáu tuổi làm cung nữ của Hoàng thượng, ba mươi tuổi làm phi tần của Hoàng thượng. Ở thâm cung đã hai mươi tám năm, chìm nổi trong vinh hoa phú quý nửa đời. Nhưng cuối cùng ta vẫn không hiểu các ngươi. Quyền thế lẫn lộn với đủ loại trao đổi lợi ích này, tại sao các ngươi luôn nắm chặt không buông? Sống tốt không phải là được hay sao?”

Hoàng Thái Tôn điện hạ từng nói với bà ta: bà ta một mặt hưởng thụ cuộc sống sung túc do quyền lợi mang lại, trong lòng lại khao khát cuộc sống của dân chúng bình thường nhất. Đây là lòng tham không đáy, cuối cùng sẽ làm tổn hại tuổi thọ trong sự tiêu hao nội tâm.

Bà ta thừa nhận, là bà ta quá ngu ngốc, trong nhận thức của bà ta không thể hiểu được bọn họ. Bà ta chỉ biết, nhân sinh trên đời chẳng qua là sống qua ngày mà thôi, tiền tài quyền thế là vật ngoài thân, đạt được thì ta may mắn, không đạt được cũng không sao cả!

Sống thế nào chẳng phải là sống, tại sao không khiến cuộc sống của mình thoải mái hơn? Vui vẻ thì uống rượu uống trà, buồn bã thì tìm người nói ra thật sảng khoái. Tại sao phải nín nhịn trong lòng? Khổ nạn nào chẳng thể vượt qua khỏi ngày tháng? Chẳng qua đều là chính mình sợ hãi, nhu nhược, ích kỷ, lại dùng cớ quang minh chính đại để tô vẽ nên!

“Cho nên đó, tỷ tỷ, tỷ xem, đây chính là điều ta ghen tị với tỷ đó, rõ ràng tỷ không có gì cả, không gia thế, không tài năng, không dung mạo, tỷ không bằng ta ở bất cứ điều gì. Thế nhưng tỷ hiện giờ vẫn khờ dại như một đứa trẻ, rõ ràng tỷ mới là người đáng lẽ phải chịu sự bức hại của quyền thế mà đau khổ vô vàn, nhưng lại có người bảo vệ tỷ trong vòng tay, không phải chịu chút khổ đau nào, dựa vào cái gì chứ?”

“Nhưng mà, tỷ tỷ, ta ghen tị với tỷ, nhưng ta lại yêu thích tỷ, tỷ là ánh sáng duy nhất trong đời ta, nó từng chiếu sáng tất cả của ta, tỷ không biết đâu, ta cũng từng nghĩ sẽ bảo vệ tỷ cả đời, nhưng mà… đều tại Lý Tự Thâm! Ông ta hủy hoại tình yêu của ta, lại cướp mất tỷ. Cho nên tỷ tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ không làm hại tỷ, mười năm trước, tỷ nói với ta đừng sợ, tỷ sẽ bảo vệ ta, vậy thì từ nay về sau, hãy để ta bảo vệ tỷ.”

Điên rồi, Vạn Trân im lặng không nói, bà ta hận thị, hận đến mức chỉ muốn thị chết đi! Thế nhưng trong lòng lại không kiểm soát được mà thương xót cho thi, thế nên, bà ta cũng điên rồi, phải không?

“Lục Nguyên, ngươi sai rồi….”

“Lão sai rồi, Thương Các lão.” Lâm Học Đạo đứng trước điện Thái Cực, sau lưng là đại điện phản chiếu ánh vàng dưới ráng chiều, lão nhìn Thương Lạc trước mắt, “Cho dù đối diện với Tiên Hoàng hay Tiên Đế, Lâm gia ta chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Hoàng gia, cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với thiên hạ bách tính. Ta lại có điều gì mà không thể đối diện với liệt tổ liệt tông Lâm gia ta, đối diện với Tiên phụ?”

“Mà Thương Các lão lão, hôm nay vô cớ mang theo các vị Các lão của Nội các, cùng với việc riêng tư điều ba nghìn binh lực của Ngũ thành Binh Mã Ti bên ngoài điện Thái Hòa này, phải chăng đang toan tính làm ra chuyện bức cung để tiếng xấu muôn đời này sao?”

“Lâm tế tửu, quân vương phía sau lão chẳng lẽ là người kế vị đại thống danh chính ngôn thuận? Chuyện đã đến nước này lão lấy lập trường nào mà đứng ở đây ngăn cản bọn ta. Ta nhớ Lâm gia từng phản bội Tiền Thái tử khi đó nào dám đại nghĩa lẫm liệt nói bức cung là chuyện để tiếng xấu muôn đời.”

“Vậy thì, Thương Các lão không đồng ý việc Tiền Thái tử phạm sai lầm lớn tức chết Tiên Hoàng, bị Tiên Đế xử quyết? Nếu việc này lão có nghi ngờ, thì người lão mang đến hôm nay không nên là Nhị Hoàng tử, mà nên là Hoàng Thái Tôn điện hạ hiện đang trong ngục kia, chẳng phải sao? Mà ta vẫn còn nhớ, vài tháng trước chính lão đã sai Cẩm Y Vệ bắt Hoàng Thái Tôn điện hạ, thậm chí nói Anh Quốc Công bí mật cất giấu tội phạm, là tội đại nghịch mưu phản. Sao giờ đây Thương Các lão lại quay ngược lại nói Hoàng thượng kế vị là không chính thống?”

“Lâm tế tửu không hổ là nhi tử của Lâm Thủ phụ, cái miệng của người Lâm gia quả thực lợi hại cực kỳ, có thể nói đen thành trắng, bọn ta quả thực không thể sánh bằng.” Vương Thứ phụ tiến lên một bước, tranh luận với lão.

Lâm Học Đạo lại cười, “Vương Các lão quá lời rồi, ta chẳng qua là một kẻ sĩ, làm sao dám so sánh với các vị Các lão. Chỉ là đạo lý hôm nay các ông nói không thông, Nội các và Nhị Hoàng tử sẽ không thể ngăn chặn được lời bàn tán lâu dài của người đọc sách trong thiên hạ.”

Trước
Tiếp