Ý Xuân Chẳng Muộn

Chương 120: Cành Cây Hé Nở Ý Xuân Nồng – Ăn Nhầm (2)


Trước
Tiếp

Lượt xem: 9,481   |   Cập nhật: 19/08/2025 16:00

Lục Mậu nhướng mày, nhìn sang Thanh Âm và Nguyệt Lung đang đứng hầu hạ bên cạnh: “Hai ngươi nói xem, hôm nay có ai chọc giận phu nhân nhà ta không?”

Ngô Cẩm Họa ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn hai nàng ta, hai nàng ta liền cúi đầu xuống, như thể hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của Lục Mậu.

Bởi vì bọn họ giờ đây nhìn rõ lắm, trong cái phủ này, bọn họ đắc tội với ai cũng được, kể cả Quốc Công gia Lục Mậu cũng không sao, chỉ cần cô nương nói một câu, Quốc Công gia nào có chuyện không nghe theo. Nhưng nếu để cô nương cảm thấy xấu hổ hay tức giận, thì bọn họ thật sự không gánh nổi tội đó.

Ngô Cẩm Họa ăn hết một bát cháo, đặt muỗng xuống: “Ta ăn no rồi, Quốc Công gia nếu dùng xong bữa tối thì cũng nên đi xử lý công vụ đi thôi.” Chỉ là khuôn mặt nàng hơi ửng hồng, đã làm bại lộ tâm tư của nàng không chút nghi ngờ.

Nụ cười trên môi Lục Mậu không thể che giấu được: “Phải, lời của phu nhân vi phu từ trước đến nay đều là nói gì nghe nấy, mặc dù giờ đây ta vẫn chưa no bụng, cũng không dám chậm trễ thêm nữa. Vi phu lập tức về thư phòng xử lý công vụ ngay.”

Hắn thậm chí còn giả vờ lắc đầu, nói: “Xem ra sau này trên triều đình, ta sẽ là người đứng đầu trong những người sợ vợ mất thôi.”

Ngô Cẩm Họa liếc hắn một cái: “Quốc Công gia tuyệt đối không được nói như vậy. Kẻ có lòng nghe được lời này, lại sẽ buôn chuyện mất.”

Nàng mím chặt môi, không chịu nhìn hắn nữa, nhưng trong đôi mắt cúi xuống lại ẩn chứa một ngọn lửa ghen tuông không tên, xoay vần ngàn lần, xâm chiếm trái tim nàng. Rõ ràng nàng biết hết, hiểu hết mọi chuyện, nhưng nàng vẫn… có một nỗi bực tức cắn răng giận dỗi trong lòng, rất lâu không thể giải tỏa.

Cái gì mà thanh mai trúc mã, hai người yêu nhau? Sao lại ước hẹn trọn đời? Còn đau lòng không thôi, nên mới nhiều năm như vậy đau tình đoạn ái?

Vậy hắn… thích cô nương Vương gia đó sao? Cô nương tên là Vương Yên kia? Hắn vẫn luôn nhớ nhung nàng ta sao?

Vậy nàng… xếp thứ mấy trong lòng hắn? Ai cũng nói người sống vĩnh viễn không thể đánh đồng với người yêu đã chết, vậy hắn thích ai hơn…

Ngay trong khoảnh khắc này, một cảm xúc bực bội dâng lên trong lòng nàng. Nàng không thích, nàng ghét mình trở nên vô lý như vậy. Cảm giác chán ghét bản thân ngập trời khiến nàng khó chịu vô cùng, nàng ghét mình trở thành một người không thể kiểm soát cảm xúc.

Nhưng trong đôi mắt rũ xuống lại xuất hiện một bàn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, giữ chặt trong lòng bàn tay ấm áp. Nàng nhìn đôi tay hai người đan vào nhau, khóe mắt nàng ngấn lệ.

Nàng ngước nhìn hắn, vẻ mặt tủi thân đáng thương khiến người ta đau lòng: “Nhị gia, chàng….” Nhưng nàng lại không thể nào hỏi được câu: Chàng rốt cuộc thích ai.

“Lòng ta thương nàng, Diệu Diệu, ta vẫn luôn nói với nàng, ta yêu nàng, cũng chỉ có nàng, từ trước đến nay chỉ có nàng.” Hắn dường như luôn có thể nhìn thấu tâm tư nàng.

Lục Mậu dùng tay kia nhẹ nhàng chạm vào má nàng, vuốt ve hàng lông mi như cánh chim của nàng, gạt đi giọt sương trong đó: “Diệu Diệu sao lại lộ ra vẻ mặt như vậy, có phải ta làm chưa tốt không? Vậy Diệu Diệu muốn ta thế nào, ta làm theo như thế có được không?”

Ngô Cẩm Họa mê đắm trong đôi mắt ôn nhu mà sâu thẳm của hắn, không thể thoát ra được nữa. Cảm giác ghen tuông trong lòng dường như cũng được xoa dịu ngay lập tức, khóe môi nàng khẽ nhếch lên: “Nhị gia cũng nghe thấy những lời đồn đó ư?”

“Lời đồn, lời đồn gì?” Lục Mậu giả vờ vô tình ngước mắt nhìn đám Thanh Âm, chỉ là sự tàn nhẫn trong ánh mắt ấy khiến người ta sởn gai ốc.

Thanh Âm run rẩy: “Là Đại thiếu nãi nãi của Đại phòng….”

“Được rồi.” Ngô Cẩm Họa nắm chặt tay hắn: “Nhị gia vẫn chưa uống chén canh vịt nấu ý dĩ này. Mấy ngày nay trời khô hanh, ta đã dặn phòng bếp nhỏ đặc biệt hầm cho chàng đấy. Chàng không uống hả?”

Lục Mậu bất đắc dĩ nhìn nàng: “Được, ta sao dám không uống. Chốc lát phu nhân lại giận ta nữa, ta biết phải dỗ dành thế nào đây.”

Ánh mắt nàng hướng về hắn cười duyên, ánh nước trong mắt nàng gợn sóng tình tứ: “Vậy chàng uống hay không uống?”

“Uống.” Lục Mậu cười, bưng chén canh vịt lên, uống cạn một hơi.

Chỉ là khi hắn chậm rãi bước ra khỏi sân Lô Sơn Cư, vẻ mặt đã trở nên u ám: “Nghiêm Tùng, cút lại đây, nói cho ta biết, ai đã nói những lời đồn kia với nàng ấy, và tại sao ta lại không biết gì cả? Giờ phủ Quốc Công quả thực đã đổi chủ rồi sao?”

Nghiêm Tùng quỳ một chân xuống đất, xin tội: “Thuộc hạ đáng chết, xin Nhị gia thứ tội, Nhị gia cho phép thuộc hạ bẩm báo. Là Đại thiếu nãi nãi của Đại phòng, sáng nay, vào giờ Thìn ba khác, nàng ta đã chặn cô nương tại hành lang bên ngoài viện Đại phu nhân….”

“Cô nương?” Lục Mậu cúi người bễ nghễ nhìn Nghiêm Tùng.

“Là Phu nhân!”

Lục Mậu thu lại ánh mắt muốn ăn thịt người: “Ừ, tiếp tục nói.”

“Vâng, Nhị gia, Đại thiếu nãi nãi đã nhắc với Phu nhân về chuyện ngài và cô nương Vương gia có hôn ước trước kia, còn nói… nói rằng người mà trong lòng ngài luôn nhớ thương… yêu thích là cô nương Vương gia đó, còn nói sở dĩ ngài nhiều năm không thành hôn là vì nhớ mãi không quên cô nương Vương gia.”

Vẻ mặt Lục Mậu ngay lập tức trở nên u ám và đáng sợ hơn, trong mắt hắn cuộn trào giận dữ, nhưng đột nhiên, hắn ngẩn người một lát: Hóa ra, Diệu Diệu vừa rồi là đang ghen sao?

Nụ cười trên môi hắn không thể kiềm chế được mà giương lên, cảm xúc phức tạp trong lòng hắn được gọi là vui sướng: “Được, ta biết rồi.”

Nghiêm Tùng mở to mắt, lén nhìn chủ tử, trong mắt hắn ta tràn đầy kinh ngạc và không hiểu: Nhị gia bị tức điên rồi ư?

Trước
Tiếp