Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 261:


Trước
Tiếp

Lượt xem: 22,309   |   Cập nhật: 17/09/2025 23:56

Một cây trâm gỗ mun, một đôi tất bông, Ba Hổ hớn hở ôm hai đứa trẻ, mỗi đứa hôn một cái. Lúc trước hắn có bao nhiêu chua xót, bây giờ lại có bấy nhiêu vui mừng. Niềm vui và sự cảm động trong lòng không thể nào bày tỏ hết, hắn vào nhà vơ một nắm đồng xu lớn đưa cho tiểu huynh muội, “Muốn mua gì cứ đi mua, không đủ tiền thì phụ thân lấy cho các con.”

Mật Nương lườm hắn một cái không chút che giấu, nam nhân đúng là luôn dùng những thứ trực tiếp và đơn giản nhất để làm vui lòng người.

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã đều không lấy, tiền đồng hai đứa tự kiếm được không đếm xuể, làm sao có chuyện không đủ tiêu, vội vã quay lại và đi gấp, xách theo chiếc túi nặng trịch lại đi dạo ở khu chợ tạm mới tụ họp.

“Aiz, lần đầu tiên ta đưa tiền cho người khác mà bị từ chối.” Ba Hổ vui vẻ thở dài, lấy chiếc túi rỗng tuếch của mình ra, ném hết tiền đồng vào trong đó, rồi ngồi xuống ghế bắt đầu mơ mộng: “Ta cứ chờ nhi tử khuê nữ nuôi ta thôi.”

Mật Nương nhấc chiếc khăn tay màu hồng lên nhìn dưới ánh mặt trời, chiếc khăn hồng như thế này là do Cát Nhã mua, ban đầu nàng còn tưởng là do con mắt thẩm mỹ của Kỳ Kỳ Cách, rõ ràng là thứ dành cho các tiểu cô nương.

Hai phu thê vui vẻ ngồi trong sân một lúc lâu, đến buổi trưa mới đứng dậy chuẩn bị nấu cơm, Ba Hổ đến sạp mổ thịt mua thịt bò tươi, mang về ngâm nước cho ra hết máu, chuẩn bị làm món bánh thịt bò mà hai đứa trẻ thích ăn.

“Hôm nay ta không ăn cơm cả ngày cũng không thấy đói.” Hắn dựa vào bếp lại lấy đôi tất ra ngắm, “Đôi ủng da hươu nàng mua cho ta năm ngoái mới chỉ đi một lần, vẫn còn mới, vừa hợp với đôi tất mới này.”

Mật Nương không thèm đáp lời hắn, càng đáp lời hắn càng hăng, “Chàng ra ngoài tìm bọn trẻ đi, lúc này các đội buôn cũng nên dọn hàng đi về phía tây rồi, sao Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã vẫn chưa về?”

Vừa đúng ý hắn.

Sau đó những người đang rửa rau gánh nước bên bờ sông thấy Ba Hổ vừa đi vừa hỏi họ có thấy con mình không, một tay không ngừng sờ lên cây trâm gỗ mun trên đầu, vô cùng đơn giản, chẳng có kiểu dáng đặc biệt nào cả.

“Ba Hổ, ngươi búi tóc chặt quá à? Hay là cây trâm chọc vào da đầu?” Một nam nhân gánh nước không nhịn được hỏi.

“…Đều tốt đều tốt, ta đi tìm con ta về ăn cơm đây.” Tâm trạng tốt của Ba Hổ không bị ảnh hưởng.

Sau khi hắn đi, một nữ nhân “Ôi chao” lên một tiếng, “Khó trách, ta nhớ ra rồi, sáng nay ta thấy Kỳ Kỳ Cách mua hai cây trâm ở một sạp hàng, e là cây trên đầu Ba Hổ là một trong số đó.”

“Vậy thì việc hắn tự đắc như thế là có lý rồi.” Đây là lần đầu tiên họ thấy Ba Hổ tươi cười với người khác.

“Đổi là ta ta cũng tự đắc.” Một ông lão gánh một gánh nước về nhà, “Năm ngoái tôn nữ của ta may cho ta một đôi bảo vệ đầu gối bằng da thỏ, ấm áp cực kỳ.”

Ba Hổ tìm thấy Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã, hai đứa đang úp đầu vào nhau nằm sấp trên mặt đất cùng ba năm đứa trẻ lớn hơn, không biết đang xem cái gì.

“Kỳ Kỳ Cách, Cát Nhã, trưa rồi, nên về nhà ăn cơm thôi.” Hắn đứng cách đó không xa gọi, trẻ con ở Lâm Sơn phần lớn đều sợ hắn, bình thường hắn cũng không đến gần.

“Vâng, tới ngay đây, ca ca, huynh cầm quyển sách đi.” Kỳ Kỳ Cách đứng dậy phủi bụi trên người, phủi xong của mình còn phủi cho Cát Nhã, đi về phía Ba Hổ hỏi: “Phụ thân, trưa nay ăn gì ạ?”

“Bánh thịt bò.” Ba Hổ ghé đầu nhìn cuốn sách Cát Nhã đang cầm, “Hai đứa mua à? Có hiểu không?”

Đó là một cuốn sách tranh, tranh về yêu quái, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã đã tiêu sạch tiền trên người mới mua được cuốn sách này. Ba Hổ nhận lấy nhìn qua, thấy cũng khá thú vị.

Tối đến, đợi bọn trẻ ngủ say, hắn mượn sách kê bên ngọn đèn dầu xem, xem đến nửa đêm mới lật xong, đặt sách về chỗ cũ, rồi gọi hai đứa trẻ dậy đi tiểu.

Sáng hôm sau dậy mắt hắn đầy tơ máu, đi cùng Mật Nương bê thùng mật thì ngáp liên tục, bị lườm còn đổ tại ban ngày quá vui vẻ, tối ngủ không được.

“Năm nay chàng đi tìm đàn ngựa và đàn lạc đà về sớm một chút, tối nay ngủ sớm đi, ngày mai đi luôn, không chừng lúc nào đó là phải di cư rồi.” Mật Nương quấn khăn che mặt, đầu đội đấu lạp, hôm nay nàng cũng cài một cây trâm gỗ, Ba Hổ cũng ăn mặc tương tự, các thùng nuôi ong được đóng kín và hắn ôm lên xe.

“Được.” Nam nhân lên tiếng trả lời.

Trước
Tiếp