Tố Mộc Phổ Nhật ôm cô chặt hơn, tàn thuốc rơi trên cánh tay anh, nóng rát trong khoảnh khắc. Tống Chiêu rúc trong vòng tay anh, cười khẩy: “Anh thật thú vị, dù nói về người chết hay nói về độc, anh đều không sợ chút nào.”
“Chứng tỏ anh trời sinh đã hợp với em.”
Anh quay mặt Tống Chiêu lại và hôn cô, không biết mệt mỏi và không chịu buông tha, tay kia nắm chặt tay cô, dãy số điện thoại bị phai màu đó, đã biến thành màu xanh tím giống như hình xăm của cô.
“Còn em thì sao? Tại sao lại chùi số điện thoại của an đi?”
“Không định liên lạc, nên chùi đi thôi.” Hơi thở của Tống Chiêu vẫn chưa hoàn toàn ổn định, nhưng giọng điệu đã lạnh lùng: “Nói thật với anh, Tô Mộc, dù chúng ta có ngủ với nhau, cũng sẽ không thay đổi được gì.”
“Lý do?”
“Bởi vì anh quá giống người tôi từng quen, mà trên đời này, người tôi hận nhất chính là anh ta.”
Mặc dù đã sớm biết cô có lòng ghét bỏ, nhưng khi thực sự nghe thấy câu này, tim Tố Mộc Phổ Nhật vẫn thắt lại. Mãi một lúc sau, anh mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Anh ta rốt cuộc đã làm chuyện gì, mà khiến em ghét đến vậy?”
“Bởi vì anh ta hứa với tôi, rồi lại bỏ rơi tôi. Khi tôi coi anh ta là cọng rơm cứu mạng, tiết kiệm từng li từng tí chỉ để nói với anh ta một câu, còn anh ta thì đã quên tôi từ lâu rồi.”
“Sao có thể?!”
Tố Mộc Phổ Nhật kinh ngạc bật dậy, như bị ai đó đánh một gậy vào đầu. Sau khi ngạc nhiên, anh mới nhận ra mình đã phản ứng quá mạnh, trước khi Tống Chiêu kịp nghi ngờ vội vàng vụng về nói:
“Ý anh là, sao lại có người nỡ lòng nào bỏ rơi em chứ… Em đã thực sự xác nhận chưa?”
“Có gì mà không thể.” Tống Chiêu lạnh lùng dụi tắt điếu thuốc, gối đầu lên cánh tay, giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy thất vọng:
“Năm đó tôi mới 14 tuổi, anh ta cũng chỉ lớn hơn tôi hai tuổi. Cả hai chúng tôi đều là trẻ con, trẻ con có những lời hứa không làm được thì rất bình thường. Tôi chỉ hận anh ta nói quá nghiêm túc, quá long trọng, mà khi quên đi, lại quá dễ dàng.”
Một giọt lệ lại lăn dài từ khóe mắt, Tống Chiêu hận sự ngu ngốc cổ hủ của mình, giữ một lời hứa mà chờ đợi cả đời, và còn vì đã đặt quá nhiều kỳ vọng nặng nề, đến nỗi dù đã mười lăm năm trôi qua, cô vẫn không thể tha thứ.
Tố Mộc Phổ Nhật mãi không đáp lại, anh thực sự quá sốc. Anh không biết đã đến bưu điện huyện bao nhiêu lần, quen mặt với tất cả nhân viên bưu tá, đến tận bây giờ họ vẫn giữ liên lạc với nhau, chỉ để nhỡ đâu một ngày nào đó Tống Chiêu sẽ viết thư đến.
Trong mười lăm năm, anh chưa từng thấy nửa chữ hay nửa bức điện báo nào. Nhưng những lá thư đó không thể biến mất vô cớ, rốt cuộc ở giữa chuyện này đã xảy ra sai sót gì?
…
So với việc làm sáng tỏ sự hiểu lầm, điều quan trọng hơn là lúc này. Tống Chiêu có thể thẳng thắn nói ra như vậy, có lẽ vẫn là quyết định sẽ rời đi. Còn cách nào để giữ cô lại không? Nếu bây giờ nói cho cô biết thân phận của mình, nói cho cô biết có vô số hiểu lầm trong chuyện này, liệu cô còn tin không?
Anh kinh nghi bất định dựa trở lại bên Tống Chiêu, dò hỏi: “Có thể ở lại thêm một thời gian nữa được không?”
“Không phải tôi đã nói rõ với anh rồi sao?”
“Nhưng, nhưng dù sao anh cũng không phải là người đó… Em không nên trừng phạt anh như vậy.”
Tống Chiêu sững sờ, quả thực là thế. Trước đây cô ngủ với người khác thì sẽ trả tiền, nhưng Tô Mộc không cần tiền, vậy còn có thể làm gì nữa?
“Anh muốn tôi làm gì”?
“Ở lại thêm một thời gian.”
“Rồi sao nữa, muốn ở lại đến bao giờ?”
“Ở lại cho đến khi em thực sự hiểu anh.”
…
Tống Chiêu không biết mình đã ngủ quên lúc nào, khi tỉnh dậy, bên gối đã trống không. Cảnh bừa bộn tối qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, Tố Mộc Phổ Nhật đang đứng bên cửa sổ hút thuốc.
Trên đầu giường lại là một phần bánh bao và sữa đậu nành, chắc là mua đã lâu nên đã bị nguội. Tống Chiêu vào phòng tắm rửa mặt, khi cô đi ra, anh vừa cúp điện thoại.
“Trang trại ngựa gọi đến, có hai con ngựa hình như không được khỏe, hôm nay anh phải quay về một chuyến. Em có muốn đi cùng không?”
“Tôi đâu có biết chữa bệnh cho ngựa.”
“Không phải đi trang trại, mà là đi đến nơi tôi ở.”
Tố Mộc Phổ Nhật đưa tay lau đi những giọt nước trên mặt cô, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc, “Lần trước em đến chắc cũng thấy rồi? Bên cạnh trang trại ngựa là một ngôi làng, hầu hết dân làng đã chuyển vào thành phố, nhà cửa bỏ trống. Anh đã mua một số căn, thuê một số căn, em có muốn chuyển đến ở không?”
“Ở chung với anh?” Tống Chiêu nhíu mày.
Thấy thái độ cô không mấy nhiệt tình, Tố Mộc Phổ Nhật suy nghĩ một chút, khuyên nhủ: “Đến ở bên trang trại ngựa, nơi đó cũng rộng rãi hơn, em có thể lái xe của anh đi bất cứ lúc nào, tiện lợi hơn bây giờ nhiều. Hơn nữa, những người ở trang trại đều rất tốt, sẽ không làm em thấy buồn chán, vả lại, nơi tự do tự tại như thế, chẳng phải em và… em và anh ấy, cũng rất thích sao.”
“Nhưng nó rất hôi.”
“Phải.” Anh bị lý do của Tống Chiêu chọc cười, “Nơi nuôi ngựa thì đúng là hôi thật. Nhưng làng ở bên cạnh thì đỡ hơn, không có mùi nặng như vậy.”
“Tôi sẽ không ở lại quá lâu, anh đừng có kỳ vọng.”
“Được.”
“Lần sau khi tôi muốn đi, anh không được giở trò nữa.”
“Đồng ý.”
Thấy anh đồng ý một cách quá sảng khoái, Tống Chiêu thầm đảo mắt trong lòng. Đàn ông, hứa hẹn đủ điều, gần như là chẳng nghe lọt tai câu nào.
…
Tố Mộc Phổ Nhật lái xe chở Tống Chiêu về làng Ngưu, xách túi của cô vào nhà mình. Nơi anh ở tương đối xa trang trại ngựa, mùi quả thực không quá nồng.
Ngôi nhà cấp bốn tọa lạc ở hướng Bắc nhìn về hướng Nam, ánh sáng rất tốt, tổng cộng có bốn phòng, được hành lang dài ở giữa chia đều thành hai nửa, phòng phía trước bên trái và bên phải đều là phòng ngủ, phía sau bên trái là nhà bếp, phía sau bên phải là phòng chứa đồ.
Tố Mộc Phổ Nhật sống ở đây hơn nửa năm, nhưng đồ đạc trong nhà lại rất đơn giản. Ngoài bàn ghế và tủ quần áo cơ bản ra thì không có gì khác, anh tự mình sống thì không sao, nhưng đón Tống Chiêu đến, anh lại thấy quá sơ sài.
“Em nghỉ ngơi trước đi, anh đến trang trại một chuyến, lát nữa quay lại sẽ cùng đi lên huyện, thiếu gì thì đến đó mua thêm.”
“Có phải sống chung đâu, có gì mà phải mua sắm thêm.” Giọng điệu Tống Chiêu cũng bị anh làm cho lây nhiễm.
“Dù sao thì cũng phải mua thêm chút gì đó.”
Tố Mộc Phổ Nhật vỗ vai cô một cái, chân dài chạy ra khỏi sân, ngoặt một cái là biến mất. Tống Chiêu đứng một mình trong phòng, sau đó mới ý thức được, sao mình lại từng bước đến đây rồi.
Lúc này sắp đến trưa, trời nắng gắt, Tố Mộc Phổ Nhật trực tiếp ném áo khoác lại trong nhà. Tống Chiêu bước tới nhặt áo lên, bực tức vỗ vào nó một cái, sau đó nghe thấy tiếng lách cách.
Là thứ gì đó trong túi áo bị rơi ra.
Cô cúi xuống nhặt lên, đột nhiên đứng sững tại chỗ, sau đó run rẩy đưa tay vào túi mình, lấy ra con dao nhỏ mà cô trân quý nhất.
Trên cán dao và trên chiếc bật lửa kia, khắc hai mặt trời giống hệt nhau, ngay cả kỹ thuật khắc cũng như đúc.
