Về nhà lại đi ngang qua nhà Phán Đệ, vừa đến gần đã nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả. Mật Nương đẩy cửa sổ xe ra nhìn ra ngoài, “Bên ngoài làm gì vậy? Bán cái gì thế?”
“Bán cá.” Ba Hổ đáp lời, hắn thấy nam nhân lấy cái cân ra, hắn gọi một tiếng: “Cá bán thế nào?”
“Không đắt, một văn tiền một cân.” Nam nhân cân cá nhận ra người, người kéo cả mang theo người nhà đi trượt băng không nhiều. Hôm nay bắt cá nửa ngày, hắn ta xem kịch vui nửa ngày, “Bắt cá về rồi sao? Bắt được bao nhiêu?”
“Đủ ăn.” Ba Hổ gật đầu với Phán Đệ, hỏi nàng ta: “Mang vào được không? Ta để lại một người giúp ngươi nhé?” Hắn nhớ Ngải Cát Mã sáng nay nói nàng ta đã có hẹn với người khác thì phải?
“Lát nữa đại ca này sẽ mang vào cho ta.” Phán Đệ thấy một khuôn mặt lộ ra ở cửa sổ xe, nàng ta cười cười, chỉ về phía Tây một cái, “Mau về đi, tiểu ma tinh nhà ngươi đã khóc nửa ngày rồi kìa.”
“Đây là điều mà ngươi nói đã hẹn với người ta rồi sao?” Mật Nương hỏi.
“Sao lại không tính chứ? Hôm qua đã đặt cọc rồi.” Phán Đệ lè lưỡi, nhún vai thúc giục: “Mau đi đi, ta lo được.” Không có nam nhân ra hồ đục băng giăng lưới, nhưng nàng ta có thể dùng tiền mua. Mua năm trăm cân cũng chỉ nửa lượng bạc, đủ cho nàng ta ăn.
Đợi chiếc xe nhà Ba Hổ đi qua, Phán Đệ mới sầm mặt xuống, “Ngươi đúng là không thành thật, ta đã nói không cần cá lớn, ngươi xem cá ngươi mang đến kìa, mỗi con mười hai mươi cân, một con cá ta phải ăn mấy ngày.”
Nam nhân từ trong xe lặc lặc bới ra hơn mười con cá bạc nhỏ bằng bàn tay, “Loại cá này khó bắt, hoàn toàn dựa vào vận may, nửa ngày mới bắt được bấy nhiêu, mang cho ngươi luôn đi.” Nếu không phải thấy nàng ta quen thuộc với dân bản xứ, hắn ta đã không cho. Cá bạc nhỏ thịt mềm, dễ bán hơn cá lớn nhiều.
Ba Hổ đánh xe còn chưa đến cửa nhà, lũ chó trong nhà chó nghe thấy tiếng đều vẫy đuôi xông tới. Xe lặc lặc bị vây kín không còn chỗ đặt chân, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã đứng dưới đất bị va chạm đến mức suýt không đứng vững.
“Được rồi, ý tứ một chút là được rồi, ra ngoài nửa ngày chứ không phải nửa năm.” Mật Nương xoa đầu từng con chó, hô to một tiếng: “Tản ra!”
Lời nàng vừa dứt, trong nhà lập tức vang lên tiếng khóc long trời lở đất.
“Ôi ôi ôi, tiểu tam tử nhà ta khóc rồi.” Mật Nương chen ra khỏi đàn chó, thấy Đại Ban, Tiểu Ban dẫn hai đứa nhỏ đến cũng không kịp chào hỏi.
“Cuối cùng cũng về rồi, mệt chết ta rồi.” Lão già ôm đứa trẻ chạy ra khỏi nhà, nửa ngày trời, lão lại cảm thấy trên mặt mình lại thêm một nếp nhăn, thấy Mật Nương liền muốn trả con cho nàng, “Đầu óc ta bị thằng bé khóc choáng váng cả lên, sữa lạc đà thằng bé không uống, ta lại vắt sữa bò, thằng bé cũng không uống, làm sao cho ăn cũng không vào.” Lại còn làm ướt làm bẩn chiếc áo khoác nhỏ đang mặc.
“Ta rửa tay đã.” Ăn cá nướng xong còn chưa rửa tay.
Cáp Bố Nhĩ trơ mắt nhìn nàng vòng qua mình mà đi vào nhà, trong khoảnh khắc im bặt, tiếp theo là tiếng gào khóc lớn hơn. Người nghe thấy đều có thể nghe ra sự tủi thân của nhóc.
“Để ta ôm.” Ba Hổ đeo găng tay vào đón đứa trẻ, ôm vào nhà, “Huynh tỷ của con vừa uống sữa lạc đà vừa uống sữa bò, sữa cừu cũng không kén chọn, sao con lại không chịu ăn chứ?”
Cáp Bố Nhĩ vùi đầu vào cổ hắn, khóc thút thít, thảm thiết đáng thương. Giờ thì không còn chê thân phụ ôm nữa.
Mật Nương rửa tay xong đi thẳng vào phòng ngủ, “Đây, đưa ta.” May mà lần mang thai này chỉ có một mình nhóc, thêm một đứa nữa sữa không đủ bú xem nhóc làm thế nào.
“Đồ yếu ớt.” Mật Nương một chân đạp lên ghế cởi quần áo, sai bảo Ba Hổ đi đánh nước đến lau mặt cho tiểu tam tử, “Găng tay ta không đặt cẩn thận, rơi xuống đất rồi, chàng đi nhặt lên đi, kẻo lát nữa chó tha đi mất.”
Ba Hổ đi ra ngoài, vào phòng bếp thấy Ngải Cát Mã đã đổ nước nóng, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã tự mình xắn tay áo rửa tay. Còn găng tay Mật Nương nói, đã được nhặt lên đặt trên bàn.
“Phụ thân, đệ đệ không khóc nữa sao? Có phải vì chúng ta không dẫn đệ ấy đi trượt băng nên đệ ấy khóc không?” Cát Nhã ngẩng đầu hỏi.
“Thằng bé không ngoan, bị đói bụng.” Ba Hổ đưa khăn tay cho hai đứa trẻ, “May mà con và muội muội ngoan ngoãn.” Đứa nào cũng như Cáp Bố Nhĩ, là hành chết người.
Vừa được khen ngoan, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã càng ngoan hơn, lau tay xong tự mình cạy cao dưỡng lên tay, chẳng cần ai giục.
Bên phòng ngủ cách một bức tường, Cáp Bố Nhĩ đã ăn rồi vẫn còn rơi nước mắt, Mật Nương nhận lấy khăn ướt lau mặt lau mũi cho nhóc, qua tay đưa cho Ba Hổ, “Vắt khô thêm lần nữa.”
Nàng đổi tay sờ lên lưng của nhóc, áo sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, nghĩ đến việc nhóc đã đói nửa ngày, vừa xót xa vừa thấy đáng, đói đến mức này rồi mà không chịu uống sữa bò sữa lạc đà.
“Xem con bị chiều hư rồi kìa, được rồi được rồi, ta không nói nữa, con cũng đừng khóc nữa.” Nước mắt làm ướt cả áo lót của nàng.
Cáp Bố Nhĩ ăn như hổ đói, ăn no bụng, miệng rảnh rỗi, cũng có sức rồi, tiếp tục há miệng gào khóc. Dỗ thế nào cũng không được, Mật Nương và Ba Hổ thay phiên nhau ôm. Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã cũng vào trêu chọc, nước mắt của nhóc như nước hồ Ngõa, chảy mãi không khô, lau mãi không hết.
Khóc mãi đến tối, khóc mệt rồi, ngủ thiếp đi mới im tiếng.
Kỳ Kỳ Cách thở dài một tiếng: “Cuối cùng cũng không khóc nữa rồi, chó còn chê ồn ào không chịu vào cửa.”
