Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 328:


Trước
Tiếp

Lượt xem: 22,256   |   Cập nhật: 17/09/2025 23:56

Sau khi tiếng khóc ngừng, cả tai Mật Nương và Ba Hổ vẫn còn ong ong, chó có thể chạy, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã có thể trốn, chỉ có phụ mẫu ruột là không tránh không thoát.

“Dùng cơm đi, cơm xong rồi,” Ba Hổ xúc thịt gà trong nồi vào chậu, để lại nước dùng gà để nấu mì, “Ta lại thêm nửa gáo nước, nước sôi rồi nàng thả mì vào. Ta đi gọi ba tiểu tử kia.”

“Ơ, được.”

Cửa mở rồi khép lại, một luồng gió lạnh thổi vào, Ba Hổ ngẩng đầu nhìn trời, lác đác vài ngôi sao đã lộ diện, hắn lẩm bẩm: “Ngày mai chắc không tuyết, ngày mai mổ bò.”

Không dám kinh động đến “cục khóc nhè” đang ngủ trong phòng, hắn ra khỏi cửa giẫm lên tuyết vòng qua tường viện đến tiểu viện tam tiến mới xây, phía tây mở một cánh cửa từ tường ngoài, đi vào là hai gian phòng rộng rãi, một làm nhà bếp, một xây giường sưởi. Kỳ Kỳ Cách, Cát Nhã và Ngải Cát Mã hiện đang nằm ngang trên giường sưởi ấm áp, Đại Hoàng nằm bên mép giường sởi, đầu chó đặt trên giày.

Ba Hổ không vào, gõ cửa, “Về ăn cơm.”

Kỳ Kỳ Cách ngồi dậy, “Đệ đệ của con còn ngủ sao?”

“Thằng bé tỉnh rồi con sẽ không về à? Nhanh lên chút, mì sắp nhừ rồi.”

Chạy ra đầu tiên là Đại Hoàng, vòng qua hắn đi vào phòng bếp. Ba Hổ cũng theo vào, hỏi hai lão già: “Buổi trưa cho chó ăn gì? Có còn thừa không?”

“Theo lời ngươi dặn, nấu cơm gạo lức hầm thịt cừu.” Kim Khố lão bá mở nắp nồi, “Vẫn còn thừa, đủ cho chúng ăn thêm bữa tối.”

Ba Hổ xách thùng nhờ lão ta múc vào thùng, “Ta về tiện đường cho chúng ăn luôn. Bây giờ trời tối, tuyết trên đất lại dày, hai người về cẩn thận chút, thật sự không được thì mang hai cái chăn đến, ngủ ở phòng bên cạnh đi.”

Lại hỏi lão già mặt nhăn nhó ôm trán, “Mục Nhân đại thúc, mấy hôm trước ta nói với thúc, thúc còn chưa suy nghĩ kỹ sao? Dọn qua ngủ bên cạnh Ngải Cát Mã, hậu viện chỉ có hai người ở thôi.”

Mục Nhân đại thúc xua tay, “Qua hai năm nữa đi, ta chưa già đến mức cần người chăm sóc.”

Chờ Ba Hổ xách thức ăn cho chó đi cùng ba đứa trẻ, Kim Khố lão bá múc nước rửa nồi, hỏi lão: “Hôm qua còn nghe lão nói định vài ngày nữa dọn qua, sao lại không dọn nữa?”

“Đừng nhắc nữa, tiểu nhi tử kia nhà hắn quá biết khóc, bây giờ ta nhắm mắt lại vẫn còn nghe tiếng khóc của thằng bé, hậu vị còn mạnh hơn cả rượu mạnh, ta già rồi, không chịu nổi.” Sợ đứa trẻ bị lạnh, cả buổi chiều nay lão đều ôm tiểu tử béo đi loanh quanh trong phòng, đầu đau bả vai cũng đau, thêm vài lần nữa lão sẽ đau đầu chết mất.

Kim Khố lão bá cười, Cáp Bố Nhĩ nhìn có vẻ hiền lành, không ngờ khóc lên lại ầm ĩ đến thế, giọng lại lớn, khóc cả ngày mà giọng vẫn không khàn, trong trẻo có trung khí.

Ba Hổ đến nhà chó cho chó ăn, thấy Đại Ban, Tiểu Ban, Đại Hồ và Tiểu Mặc không có ở đó, gõ thùng gọi hai tiếng, bốn con từ trong tuyết chạy về, người đầy tuyết.

“Không biết năm con kia đã về núi chưa.” Hắn nhìn về phía nam tự mình lẩm bẩm.

“Chắc chắn là về rồi ạ.”

Ba Hổ liếc Kỳ Kỳ Cách một cái, “Con lại biết?”

“Con có thể bấm đốt ngón tay mà tính, không có gì con không biết cả.” Kỳ Kỳ Cách kéo tay Cát Nhã, bước dài đi trước, ra vẻ đưa tay ra, “Con tính là tối nay chúng con gặm thịt gà ăn mì gà.”

“Vậy con tính thật là chuẩn.” Vào nhà, Ba Hổ đóng cổng, theo mùi thơm bước vào căn phòng tràn ngập hơi ấm.

Rửa sạch một thân mùi tanh của cá, Mật Nương ngồi vào trong chăn, nói với nam nhân đang dọn dẹp tàn cuộc: “Lát nữa chàng mang áo khoác ngoài của chàng và của ta ra ngoài để trên tuyết, sáng mai dùng tuyết chà xát rồi đặt trên giường sưởi sấy khô.”

“Tối nay chắc sẽ không có tuyết.” Ba Hổ chỉ dùng gậy đẩy áo choàng của Mật Nương lên mái nhà, áo của hắn thì vắt trên chốt cửa, “Ngày mai ta còn phải mặc để giết bò, chưa thay vội.”

Mật Nương nhìn đứa bé đang ngủ ngon một lúc, ước chừng đã ngủ được một canh giờ, nàng vén chăn lên ôm nhóc đưa cho nam nhân đang đứng dưới đất, “Mang đi tiểu.”

Nam nhân lo lắng đón lấy, thật hiếm có, chỉ khi Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã vừa sinh hắn mới căng thẳng như vậy. May mắn là khi tiểu, “cục khóc nhè” chỉ bĩu môi, không tỉnh giấc.

Thổi tắt đèn dầu, trong phòng khôi phục sự yên tĩnh. Ba Hổ đột nhiên “xì” một tiếng, kéo chăn trùm kín đầu hai người, đè thấp giọng hỏi: “Nàng không mệt sao?”

Mật Nương lại cắn một miếng nữa, xoay tròn ở chỗ bị nước bọt làm ướt, vừa lòng nghe thấy cơ bắp dưới tay run lên, “Nghĩ chuyện tốt đẹp gì vậy? Ta đang trả thù.”

Nàng dùng móng tay khẽ nhéo một cái, nghe thấy hơi thở hắn thô nặng, lại chạm nhẹ vào sau tai hắn, chạm rồi rời ngay, “Ngủ đi, ta mệt rồi.”

Ba Hổ dùng sức chà sát lỗ tai, tai hắn không biết điều nhất, động một chút là đỏ, cảm giác ẩm ướt nóng hổi làm thế nào xoa cũng không hết, cứ ngứa ngáy tận đáy lòng. Hắn cúi đầu nhìn người đang thở đều đặn, thở dài, một chân thò ra khỏi chăn để hạ nhiệt.

Thật là thù dai mà.

Cả đêm không gió không tuyết, ngay cả Cáp Bố Nhĩ nửa đêm đói bụng dậy uống sữa cũng ngoan ngoãn như mọi ngày, không quấy không khóc, uống sữa xong tiểu xong, lại ngủ gục, một đêm yên tĩnh đến sáng.

Việc đầu tiên Ba Hổ tỉnh dậy là mở cửa xem có tuyết rơi không, “Hôm nay có thể giết bò rồi.”

Chân bò nướng chỉ là hắn đi ngang qua tửu lầu ở đô thành ngửi thấy mùi, về nhà tùy tiện nói muốn ăn, nhưng vì tuyết rơi nên bị trì hoãn năm sáu ngày. Càng nhắc tới trong lòng càng vương vấn, ngày ngày nhớ mãi món chân bò nướng đó.

Nồi cháo đã nấu trên bếp, hắn kéo cái áo choàng dính tuyết trên mái nhà xuống, mang ra một đống tuyết sạch, đeo găng tay ấn vào tuyết chà xát, chú trọng vào cổ tay áo và vạt trước.

Ào một tiếng, Ba Hổ ngẩng đầu giận dữ trừng mắt về phía trước, chưa kịp phản ứng, Tiểu Ban cũng nhảy qua đầu hắn, rắc đầy tuyết lên đầu hắn. Hắn lập tức đứng dậy, Đại Hồ đã nhảy từ phía sau đâm mạnh vào lưng hắn, Ba Hổ cũng bị đâm lảo đảo về phía trước.

“Ngao——” Đại Hồ ngã xuống đất đầy tuyết, lấy móng vuốt che đầu.

“Đáng đời, bọn mi lớn mật rồi, dám nhảy nhót trên đầu ta.” Ba Hổ kéo Tiểu Ban đang đến gần xem con mình, vỗ bốp bốp vào cái hông mập của nó vài cái.

“Đại Ban, mi lại đây, đến lượt mi ăn đòn.”

Đại Ban ngẩng đầu phun một hơi, đắc ý “ngao” một tiếng, quay đầu chạy mất.

Ba Hổ nắm hai cục tuyết ném về phía nó, nhưng tiếc là thính lực của nó tốt, thân mình vặn một cái là né được.

Hơn nữa nó còn thích trò chơi hắn ném nó tránh, Ba Hổ cúi đầu chà xát áo choàng thì nó nhảy đến kiếm chuyện, hắn vừa ngẩng đầu thì nó lại chạy mất, đứng ở nơi không xa nhe răng nhìn hắn.

“Mi chờ đó, ta sẽ gọi tiểu chủ nhân của mi đến chơi với mi.” Ba Hổ bị cái vẻ ngốc nghếch của nó chọc cười, không còn tâm trí so đo nữa.

Trước
Tiếp