Đồ Đại Ngưu sau ngày hôm đó trở về cũng không rục rịch muốn đi bán thịt kiếm tiền giàu có qua cái tết nữa, lại quay về nếp sinh hoạt năm ngoái rúc ở nhà hầu hạ lợn nái. Đồ lão hán vừa nhìn cái mặt xị ra của của hắn liền biết nhi tử của ông bị người ta từ chối rồi, hai ngày trước ông cũng không quản hắn, tấy bộ dạng ủ rũ kia còn lén lút cười trộm.
Thằng ranh, năm ngoái lão tử theo sau mông ngươi năn nỉ ngươi ra ngoài đi lại nhiều hơn gặp gỡ cô nương, ngươi cứ xem như gió thoảng bên tai, gặp báo ứng rồi chứ gì?
Cười đủ rồi mới định tìm hắn tâm sự, không thấy người ở trong phòng, Đồ lão hán đi thẳng đến chuồng lợn, quả nhiên, hắn đang vung chổi quét phân lợn.
Ông ngồi xổm trên chuồng lợn: “Hây, tiểu Đồ, không ra ngoài bán thịt lợn kiếm tiền ăn Tết à?”
Đồ Đại Ngưu không thèm nhìn ông, uể oải nói: “Không thấy lợn nái sắp đẻ rồi sao? Con không tin tưởng người, muốn tự mình canh giữ.”
Được, ngươi cứ mạnh miệng đi.
“Ồ, ta còn tưởng là Hứa nha đầu kia không ưng con, con đau lòng quay về chuyên tâm nuôi lợn rồi chứ.”
Bị nói trúng tim đen, hắn quay đầu lườm lão đầu một cái, chỉ thấy ông đang nhe răng cười chế nhạo hắn, hắn nhất thời bực bội, vung cái chổi dính phân lợn và nước tiểu lợn về phía ông. Đồ lão hán nhảy xuống, chỉ trong hai ba bước đã đứng xa: “Ây da, đụng phải chuyện đau lòng của con rồi à?”
“Xì, con sẽ đau lòng sao? Cái thân hình này của con nàng ta còn không ưng sao? Bỏ lỡ con thì nàng ta chỉ có thể làm kế mẫu cho người khác thôi, đồ ngốc.”
Câu đồ ngốc cuối cùng là đang nói phụ thân hắn hay đang nói Hứa Nghiên thì cũng chỉ có hắn mới biết.
Đồ lão hán không ưa cái bộ dạng hỗn xược hỗn láo này của hắn, tự cảm thấy điều kiện bản thân tốt, kén cá chọn canh muốn tìm người có cảm giác, kết quả là cô nương lúc trước xem mặt đều đã làm mẫu thân hết rồi, những người cùng hắn lêu lổng thu tiền bảo kê vài năm nữa nhi tử đã có thể làm lưu manh thu tiền bảo kê, hắn vẫn là một nam nhân độc thân.
“Con cứ tiếp tục khoác lác đi, đợi Hứa nha đầu thành thân sinh con rồi, con vẫn cầm thân hình cứng rắn cứng miệng nói với người ta: Mắt bị mù, cái thân hình này của ta mà ngươi cũng không ưng.”
Đồ Đại Ngưu nghe ra ý ẩn ý trong lời ông, cũng không cãi nữa, mà hỏi ông: “Nàng ấy đang xem mặt hả?”
“Ừ, không ít người đều biết tiểu di tử của Trần Kỳ bây giờ là một quả phụ, lại biết nha đầu đó trông xinh đẹp, còn biết chữ, có không ít người đang hỏi thăm.” Thấy nhi tử đứng ngây người trong chuồng lợn, lão đầu cũng không xót, nam nhân mà, làm duyên làm dáng cái gì, ngược lại ông hỏi ra mục đích của chuyến đi này: “Nha đầu đó không ưng con, con cũng đừng rúc trong nhà làm ổ nữa, ta nhờ bà mối giới thiệu cho con vài người nhé? Thấy con như vầy cũng không để tâm đến quả phụ, vậy nữ nhân có thể xem mặt càng nhiều hơn, sẽ luôn có người vừa mắt.”
Đồ Đại Ngưu không đồng ý: “Thôi đi. Cái danh tiếng khắc nhạc phụ xui xẻo này của con ai mà không biết? Ai sống đủ rồi mà muốn gả nữ nhi cho ta? Chỉ có Hứa Nghiên là thích hợp. Người xem nàng ấy đã mất phụ mẫu, không sợ khắc. Hơn nữa, con thấy nàng ấy thì có cảm giác.”
“Có cảm giác gì?” Đồ lão hán nhìn chằm chằm vào phần dưới của nhi tử ông, không dám tin hắn lại làm ra loại chuyện xấu xí kia đương lúc ban ngày ban mặt, khó trách nha đầu người ta không ưng hắn.
“Nhìn gì mà nhìn? Bản thân không có cảm giác à? Đương nhiên là có cảm giác trong lòng, cả ngày người cứ nghĩ gì thế? Dơ bẩn.” Đồ Đại Ngưu nổi giận, hắn cảm thấy Hứa Nghiên trông giống như vợ của hắn, mọi nơi đều giống, vừa nghĩ đến việc nữ nhân này sẽ gả cho người khác, hắn liền muốn đi cướp người, trước đây chưa từng có cảm giác này.
Nhưng nữ nhân này lại chướng mắt hắn!
“Ai nghĩ thì người đó biết, dù sao ta tuổi lớn rồi ta không nghĩ nữa.” Đồ lão hán nghĩ thầm: Ta chưa từng trẻ tuổi sao? Từ khi ngươi gặp Hứa nha đầu đó, nước tắm trong lu cũng không đủ dùng. Giả vờ người đứng đắn gì chứ? Còn nói lão tử dơ bẩn? Lão tử không dơ bẩn thì làm sao có cái đồ không bớt lo như ngươi được?
Sau đó Đồ lão hán cũng không để ý đến hắn nữa, để lại một câu: “Chỉ có cảm giác với nàng ta thì đi cưới nàng ta về cho lão tử, đừng có rúc trong nhà mà mọc rêu.” Còn những chuyện khác, ông cũng không hiểu, nếu ông biết dỗ nữ nhân, vợ ông đã không bỏ đi theo người khác.
Đồ Đại Ngưu tưởng Hứa Nghiên đã về lại trấn, sáng sớm ngày hôm sau, hắn đi về phía trấn. Không có thịt lợn để bán, lão đầu cũng không cho kéo xe bò nữa, sợ bị cóng móng bò. Vừa hay, Đồ Đại Ngưu cũng không nghĩ ra cách bắt chuyện, đối với việc đi bộ cũng không để tâm, để tránh có người quá giang xe ầm ĩ quấy rầy sự yên tĩnh của hắn.
Đi bộ suốt đường đến trấn, nam nhân nóng đến đổ mồ hôi, bao tay và mũ da đều được cởi ra, cổ áo cũng mở rộng ra, đi thẳng đến ngõ Hậu Nha lại mặc và đeo vào chỉnh tề, dùng tay áo lau mặt rồi bước lên gõ cửa. Gõ ầm ầm mà không có phản hồi, hắn lại đi gõ cửa nhà nam nhân có tâm địa bất chính kia.
Hoàng Tích mở cửa ra thấy là hắn, liền không tử tế nói: “Không có ở nhà. Mấy ngày rồi không về, đều là do ngươi quấy rối, hại cô nương người ta có nhà không dám về.”
Đồ Đại Ngưu đi bộ hơn một canh giờ, không gặp được người muốn gặp, vốn đã nóng nảy, lại còn bị nam nhân chó chết này quát mắng một trận, nhất thời cảm thấy tay ngứa ngáy. Nhưng đã không đánh nhau nhiều năm, chỉ có thể giương nắm đấm làm bộ, đã dọa cho nam nhân gầy gò này chạy vào trong.
Cùng với tiếng cửa đóng cái sầm, hắn khinh thường hừ một tiếng.
Không tìm được người, lại không có việc gì để làm, đi suốt một quãng đường lại nóng nảy sốt ruột. Hắn lười đi ngược về, lại kéo rộng cổ áo, nghênh ngang đi tìm bạn bè uống rượu.
Mấy nam nhân nhìn nhau, trong đó có nam nhân gặp ở quán thịt dê hôm đó, hắn ta hỏi: “Huynh đệ, vẫn là tiểu tức phụ đó à?”
“Ôi chao, vẫn là Đồ ca chịu chơi nha.” Nghe là tiểu tức phụ, những người khác đều hăng hái lên, hận không thể đứng dậy đi theo hắn nhìn một cái.
“Dừng lại. Không phải, chồng của nàng ấy mấy tháng trước đã xuống mồ, hiện tại đang chờ gả.” Đồ Đại Ngưu luôn không có hứng thú với chuyện phiếm lén lút cướp vợ người khác, bây giờ đến lượt hắn bản thân càng không thoải mái, nói rõ với mấy huynh đệ này là hắn nghiêm túc, đừng nói đùa lung tung.
“Huynh đệ nghiêm túc thì bọn ta nhất định không nói lung tung.” Sau đó bọn họ thi nhau hiến kế cho hắn: “Tặng người ta thứ người ta thích, ví dụ như vòng tay, trâm cài tóc, khăn tay, quần áo, kẹo, bánh ngọt các loại.”
Những người đang ngồi ngoại trừ Đồ Đại Ngưu, chỉ có Lý nhị là từng gặp Hứa Nghiên, hắn ta ngẫm nghĩ một lúc, hỏi: “Huynh đệ, ngươi muốn chiều theo sở thích của người ta mà tặng đồ. Ta thấy cô nương ngươi để ý là người có đọc sách, ngươi xem có nên tặng sách, bút các loại không?”
Đồ Đại Ngưu gãi đầu, hắn lại không biết chữ, cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của nhóm bạn mèo mả gà đồng này, hắn mua một cây bút lông và một quyển thoại bản.
Hắn nóng lòng đi bộ về nhà, đến tối nằm trên giường mới bình tĩnh lại. Mua cái đồ linh tinh này có tác dụng gì chứ? Gặp còn không gặp được người ta.
Đồ đặt dưới gối còn cấn người.
