Dưới Ngọn Núi Cao

Chương 32: Bỏ Lỡ Người Thương (2)


Trước
Tiếp

Lượt xem: 565   |   Cập nhật: 02/10/2025 14:57

Tố Mộc Phổ Nhật sững người ra một thoáng, toàn thân trở nên cứng đờ.

Tống Chiêu nhìn ra câu trả lời từ biểu cảm của anh.

Ngày cô đi, cậu của cô cứ giục mãi, cô chỉ kịp để lại một mảnh giấy, rồi hỏi địa chỉ của Thiệu Bố. Đó là chút vận mệnh cuối cùng mà cô có thể nắm bắt, cô ghi nhớ sâu sắc chuỗi chữ khó đọc đó, nhưng không hề biết rằng tất cả những lá thư trong đêm mà cô nương nhờ ánh trăng lén lút viết, đều mãi mãi bị mắc kẹt ở bưu điện dưới sự che giấu có chủ ý.

“Ai nói cho em địa chỉ này? Ngạch ni của anh? Hay là a mã của anh?” Tố Mộc Phổ Nhật nắm chặt vai Tống Chiêu, điều khó chấp nhận không chỉ là sự trớ trêu của định mệnh, mà là kẻ khởi xướng lại ở ngay bên cạnh anh.

“Ngay bây giờ anh sẽ hỏi cho ra lẽ, tại sao họ lại phải làm như vậy!”

Anh lấy điện thoại ra định gọi đi, nhưng bị Tống Chiêu giữ cánh tay lại.

“Thôi đi…”

“Có gì đáng để hỏi chứ? Để ngạch ni của anh biết tôi và anh lại gặp nhau, từ nay về sau bà ấy còn ngủ yên được sao?” Không rõ là bất lực hay là đã được giải thoát, cô cười chế giễu, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc bật lửa, cô đã căm phẫn nghĩ rằng không thể để anh sống tốt, nhưng hóa ra Tố Mộc Phổ Nhật không hề quên lời hứa năm xưa, chỉ là bàn tay định mệnh khẽ kích thích, đẩy bọn họ đến một kết cục tồi tệ hơn.

“Bao nhiêu năm qua tôi luôn hận anh, tự mình hận đến mức ngày càng mệt mỏi, chỉ là không thể tha thứ. Bây giờ biết sự thật lại là thế này, tôi thấy mình càng khôi hài hơn. Tố Mộc Phổ Nhật, đây chính là báo ứng cho sự cố chấp, nếu cả hai chúng ta đều buông bỏ sớm hơn một chút, cuộc sống đã không trở nên như thế này.”

“Không phải, Tống Chiêu, là lỗi của anh.” Nước mắt của Tống Chiêu như thiêu đốt lồng ngực anh, khiến anh càng thêm bồn chồn, “Bao năm qua anh vẫn luôn nghĩ, ngày hôm đó anh đã không nên đi lên thị trấn, dù có đi thì cũng nên mang em theo, tất cả đều là lỗi của anh!”

“Dù anh có mặt ở đó cũng không thay đổi được gì, Ngô Quảng Nghĩa vẫn sẽ đưa tôi đi. Kể cả, kể cả cuối cùng anh thực sự giữ được tôi lại, thì đó cũng là ăn nhờ ở đậu mà thôi.”

Tống Chiêu không muốn nói thêm bất cứ điều gì nữa, xoay người đi lấy ba lô của mình.

“Đã qua nhiều năm như vậy rồi, thực ra chúng ta căn bản không nên gặp lại, chuyện thiên táng tôi sẽ nghĩ cách khác. Tố Mộc Phổ Nhật, chuyện của hai chúng ta… cứ thế này đi.”

“Thế nào?” Tố Mộc Phổ Nhật túm cô lại. “Chẳng lẽ em vẫn muốn đi sao?!”

“Buông ra.” Tống Chiêu bị anh nắm đến đau điếng, cố gắng rút tay mình ra: “Anh buông ra.”

Sự dứt khoát của cô đẩy Tố Mộc Phổ Nhật xuống một tầng địa ngục sâu hơn, ngay cả việc hô hấp cũng trở nên khó khăn, “Tại sao? Chiêu Chiêu, mọi chuyện không phải đã được nói rõ rồi ư? Anh không hề phản bội em, tại sao em vẫn hận anh!”

“Tôi không còn hận anh nữa, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tôi phải ở bên anh, bao năm qua chúng ta mang đến cho nhau toàn là đau khổ, cần gì phải cứ cố chấp dây dưa với nhau nữa!”

“Anh không thấy đó là đau khổ! Tống Chiêu, anh chưa từng hối hận, chưa từng bỏ cuộc một ngày nào! Trang trại ngựa, bãi chăn thả của anh, việc anh chạy đến Xích Phong hợp tác với khu du lịch, tất cả đều là để có một ngày có thể gặp lại em!”

“Tôi không cần anh như vậy!” Tống Chiêu bị sự cuồng nhiệt của anh làm cho sợ hãi, dùng hết sức đẩy anh ra, “Tố Mộc Phổ Nhật, anh tỉnh táo lại đi, mười lăm năm đã trôi qua rồi, tôi thậm chí còn không nhớ rõ dáng vẻ của anh, và anh căn bản không hiểu tôi của hiện tại! Những điều anh thích, những điều anh làm, đều là vì sự cố chấp của chính anh chứ không phải vì tôi!”

“Anh rất rõ người anh thích là ai, đừng tàn nhẫn với anh như vậy, Tống Chiêu.” Tố Mộc Phổ Nhật giống như một con chó hoang không nhà, bị hất ra rồi lại quấn lấy, anh dùng sức ôm chặt eo cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, “Anh đã hứa sẽ bảo vệ em, tất cả những gì anh nợ em bao năm qua, anh đều sẽ đền bù. Có phải vì anh đã đính hôn mà em tức giận hay không? Không có, không có chuyện gì xảy ra cả. Lúc đó anh đã sắp hủy bỏ hôn ước rồi!”

“Buông ra, anh buông ra!”

Tống Chiêu giãy giụa đến mặt đỏ bừng, nghiến răng dùng sức giẫm mạnh vào chân anh. Tố Mộc Phổ Nhật đau đớn đột ngột buông tay ra, Tống Chiêu lùi lại sát cửa sổ, không cho anh đến gần nữa.

“Tố Mộc Phổ Nhật, lần trước chẳng phải anh hỏi tôi tại sao lại đến Hồng Kông sao? Nói thật cho anh biết, Ngô Quảng Nghĩa nói tôi đi làm thuê ở phía Nam, đều là lừa gạt. Ông ta đưa tôi vào nhà máy thực phẩm đó, ba ngày lại phải trực đêm một lần, sau đó tôi bị bọn lưu manh để mắt tới. Đêm hôm đó có người theo dõi, tôi sợ muốn chết, liều mạng chạy về phía trước, nhưng chạy tới chạy lui bị lạc hướng, đột nhiên không tìm thấy nhà nữa.”

Ánh trăng lờ mờ, không có đèn đường, Tống Chiêu non nớt lang thang vô định trên phố, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng xa xa cô thấy một chút ánh sáng, nhưng ai ngờ đó lại là chiếc xe van của bọn buôn người.

Vừa thoát khỏi miệng cọp lại rơi vào hang sói, Tống Chiêu kinh hoàng tột độ, bị bắt lên xe cũng không dám phản kháng, sự ngoan ngoãn và tê liệt của cô dần khiến bọn buôn người mất cảnh giác, sau đó lại nhân cơ hội đi vệ sinh, cô lao vào dòng người, trốn thoát đến một nhà ga.

“Nếu lúc đó tôi ở lại nhà ga đợi cảnh sát, những chuyện sau này sẽ không xảy ra. Nhưng thật trớ trêu, tôi lại nhìn thấy tàu hỏa, và trớ trêu hơn nữa tôi lại si tâm vọng tưởng, quyết định đi Ngạc Nhĩ Cổ Nạp để tìm anh.”

Tống Chiêu quanh quẩn ở nhà ga nửa ngày, sau khi trời tối, cô đi theo một nhóm người trốn vé trèo tường vào ga, trà trộn lên tàu hỏa. Trời quá tối, người lại quá đông đúc, cô căng thẳng suốt một ngày một đêm, lên tàu xong, liền cuộn tròn dưới ghế ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, tàu đã rời khỏi Sơn Hải Quan, Tống Chiêu sau đó mới phát ra, cô vậy mà đã ngồi nhầm hướng, những thành thị mà con tàu đi qua đều quá xa lạ. Cô không dám xuống ở bất cứ đâu, cứ thế ngồi mãi cho đến ga cuối, trên bảng chỉ dẫn ở cửa ra, được viết to rõ hai chữ: Quảng Châu

“Nếu không phải vì chuyến tàu này, tôi cũng sẽ không mơ mơ màng màng trốn sang Hồng Kông, trở thành Tống Chiêu của ngày hôm nay. Tố Mộc Phổ Nhật, bây giờ anh đã hiểu tại sao tôi lại nói rằng sự vương vấn của chúng ta dành cho nhau, cuối cùng đều biến thành tai ương chưa? Tôi không hối hận vì đã quen được Trần Nghĩa ở Hồng Kông, nhưng mỗi lần nghĩ đến nguồn cơn của những sự việc này… Tôi thực sự không muốn gặp lại anh nữa.”

Sau một sự im lặng kéo dài, Tống Chiêu lại xoay người đi lấy ba lô, Tố Mộc Phổ Nhật nặng nề đi theo, nghe xong đoạn nói chuyện vừa rồi, anh đã mất hết sức lực để ngăn cản.

“Ít nhất là ngày mai hẵng đi, Chiêu Chiêu, em cũng không đến mức… ngay cả một đêm cuối cùng, cũng không muốn ở cùng anh chứ.”

Tống Chiêu quay đầu nhìn anh, trong vẻ mặt suy sụp của anh, cô thấy đầy rẫy nỗi bi thương lẫn cô đơn. Những năm qua, sự mệt mỏi đau khổ của anh cũng không ít hơn cô, ở trong biển người mênh mông liên tục lặp lại nỗi thất vọng, đó phải là một sự tra tấn đến nhường nào.

“Được.”

Cứ coi như là lời chia tay cuối cùng, cô thuận theo ý anh, bước vào một căn phòng khác, suốt cả đêm không ai nói thêm lời nào, Tố Mộc Phổ Nhật cũng không đến tìm cô nữa.

Sáng sớm hôm sau, Tống Chiêu thức trắng đêm lần nữa mở cửa phòng ra, những chai rượu vỡ và bát đĩa vỡ trong nhà vẫn chưa được dọn dẹp, bông hoa đỏ mà họ cùng nhau mang về hôm qua, nằm cô đơn dưới một đống đồ lộn xộn.

Tố Mộc Phổ Nhật đứng đối diện cửa sổ, không thể nhìn thấy biểu cảm của anh. Có trong nháy mắt, Tống Chiêu cảm thấy rất không nỡ, sau lần từ biệt này, cô và người đã moi tim moi gan chân thành đối xử với cô, lại khiến cô rung động hết lần này đến lần khác, sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa.

Tống Chiêu không tiếng động thở dài, mở tủ lấy ba lô của mình, nhưng khoảnh khắc xách lên, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Hũ tro cốt của Trần Nghĩa đã biến mất.

Trước
Tiếp