Dưới Ngọn Núi Cao

Chương 31: Bỏ Lỡ Người Thương (1)


Trước
Tiếp

Lượt xem: 559   |   Cập nhật: 02/10/2025 14:57

Cảm giác như có thứ gì đó đã bị đóng băng, ngay cả không khí trước mắt cũng biến thành màu đất u ám nặng nề.

“Em phát hiện ra từ lúc nào?”

Anh hỏi một cách cứng nhắc, vừa thốt ra miệng đã hối hận, Tống Chiêu mặt không chút thay đổi mà buông tay ra, tiện tay ném chiếc bật lửa đang cháy xuống đất. Mặt đất ẩm ướt toàn là rượu trắng, Tố Mộc Phổ Nhật vội vàng bước tới, nhanh chóng nhặt chiếc bật lửa lên trước.

“Anh không hề muốn giấu em mãi, Tống Chiêu, ngay đêm đầu tiên chúng ta gặp lại, anh đã muốn nói rồi, nhưng lúc đó em rất ghét anh! Anh chỉ muốn đợi sau khi giải quyết hết hiểu lầm rồi mới —”

“Hiểu lầm gì chứ?!” Tống Chiêu túm lấy bàn tay đang cầm bật lửa của anh, rồi lại hất mạnh ra, “Tất cả những hiểu lầm giữa chúng ta, đều là vì anh lừa dối tôi hết lần này đến lần khác!”

“Anh không lừa dối em! Anh chưa từng có ngày nào quên đi lời hứa với em cả!”

“Đến bây giờ mà anh vẫn không chịu thừa nhận? Vậy tôi hỏi anh, ngày tôi đi, tôi không hề gặp anh, làm sao anh biết được diện mạo của cậu tôi như thế nào, làm sao vừa tới Tuy Thành lại tình cờ gặp được ông ấy?! Anh nói anh không có địa chỉ của tôi, nhưng trước khi đi, rõ ràng tôi đã tự tay viết giấy đưa cho bố anh!”

“… Anh không nhận được, anh thật sự không nhận được!” Tố Mộc Phổ Nhật không thể tin, cảnh tượng ngày Tống Chiêu rời đi, bây giờ vẫn còn hiển hiện trước mắt anh.

“Hôm đó anh biết em được đón đi, anh lập tức đuổi đến nhà ga, nhưng tàu hỏa đã chạy mất rồi. Anh đành phải ghi lại số chuyến tàu của mọi người, anh còn ghi lại tất cả các trạm dừng mà tàu đi qua.”

……

“Thôi đi Tố Mộc Phổ Nhật, Tống Chiêu về nhà là chuyện tốt, con nhảy dựng lên như thế làm gì?”

Vào cái đêm của mười lăm năm trước, Thiệu Bố ngồi bên bếp lò, cẩn thận thái từng miếng thịt bò lớn thành sợi, bà ấy liếc nhìn đứa con trai đang lo lắng và bực bội kể từ khi từ nhà ga trở về, tỏ vẻ khó chịu với thái độ trẻ con của cậu.

“Tống Chiêu mới 14 tuổi, không đi theo người lớn thì sống kiểu gì? Huống hồ con bé cũng mong có một mái ấm, không về thì chẳng lẽ cứ ở lại đây mãi sao?”

“Tại sao lại không thể ở lại đây? Nhà mình đâu phải nuôi không nổi, người cậu kia của em ấy đối xử với em ấy chẳng ra gì!”

“Con nói thì đơn giản quá, nuôi một đứa trẻ dễ vậy sao? Hơn nữa, dù có nuôi nổi thì mẹ cũng không định giữ nó lại, đứa bé đó lòng dạ cứng cỏi, mệnh cũng cứng. Mất mẹ rồi mất bà ngoại, bây giờ đến bố cũng chết, đứa trẻ được thần linh ban phước không thể nào như nó được!”

“Sao ngạch ni có thể đổ lỗi những chuyện đó lên đầu em ấy!” Tố Mộc Phổ Nhật giận đến xoay người lại, không chú ý làm đổ cả những miếng thịt trên bàn. “Ngạch ni tin tưởng thần linh, nhưng lại tàn nhẫn với một cô bé như vậy, cũng không sợ thần linh của ngạch ni nổi giận hay sao!”

“Tố Mộc Phổ Nhật! Mày nói chuyện với ngạch ni mày kiểu gì thế!”

Cáp Nhật Tra Cái nghiêm khắc quát lên một tiếng, ông ấy gõ gõ tẩu thuốc, nói ra những lời uy nghiêm và lạnh lùng: “Cho Tống Chiêu đi là quyết định mà cả tao và ngạch ni mày đều tán thành. Lão Tống mất rồi, lâm trường bồi thường không ít. Người thân họ hàng đã đến đón, nếu cứ cố không cho đi, người ta sẽ nhìn gia đình mình thế nào? Những người hàng xóm này, cả công nhân lâm trường nữa, họ sẽ nghĩ Cáp Nhật Tra Cái này đang chiếm giữ gia tài của một đứa trẻ mồ côi!” ‎

“Mặc kệ người ta nói gì! Danh tiếng còn quan trọng hơn một con người sao? Tống Chiêu đã ở nhà mình lâu như vậy, hai người không hề có chút tình cảm nào sao?!”

Tố Mộc Phổ Nhật không thể tranh cãi rõ ràng với bọn họ được, tức giận kéo một cái túi ra bắt đầu nhét đồ đạc linh tinh rồi định bỏ đi, “Nói đi nói lại cũng chỉ là chê bai em ấy, trước đây chú Tống có quan hệ với a mã tốt như vậy, chú ấy chết rồi a mã cũng quên hết! Con nhất định phải chăm sóc Tống Chiêu, con tự đi làm cũng nuôi nổi em ấy được!”

“Con điên rồi sao Tố Mộc Phổ Nhật!” Thiệu Bố lao tới giữ chặt cái túi của cậu, cố hết sức kéo lại. “Ngạch ni chính không muốn con như thế này nên mới phải đuổi nó đi, ngày xưa con vì một con cừu mà làm loạn cả một mùa hè, lần này vì nó con lại muốn làm loạn bao lâu nữa!”

“Đủ rồi!”

Cáp Nhật Tra Cái kéo người vợ nước mắt đầm đìa ra sau lưng, rồi đá mạnh vào Tố Mộc Phổ Nhật một cước, “Tống Chiêu đâu phải bị gấu đen hay dã thú nào bắt đi, đón nó là chú ruột của nó! Mày có gì mà không hài lòng? Tố Mộc Phổ Nhật, tao cảnh cáo mày, vì một người ngoài, đừng làm cho ngạch ni của mày đau lòng nữa!”

Tố Mộc Phổ Nhật bướng bỉnh nhìn thoáng qua Thiệu Bố, thấy vẻ mặt tái nhợt và kinh hãi của bà ấy, cậu mới nhớ ra ngạch ni của mình cũng là người yếu đuối.

Cậu siết chặt hai nắm đấm đi lại trước mặt a mã, giữ lại tất cả sự lo lắng, dằn vặt và tự trách trong lòng bàn tay. Rất lâu sau, cậu mới mắt đỏ hoe hỏi:

“Thế, em ấy có để lại lời gì cho con không? Không gặp được con, Tống Chiêu không thể cứ thế mà đi được…”

Tơ giấy Tống Chiêu tự tay viết, đang nằm trong túi của Cáp Nhật Tra Cái, nhưng tất cả những phản ứng của Tố Mộc Phổ Nhật vừa rồi, lại càng làm ông ấy và vợ thêm kiên định với quyết định của mình.

“Không có.” Ông ấy lại cầm tẩu thuốc lên, trả lời cậu một cách dứt khoát: “Nó không nói gì cả.”

“Em đi rồi, bất kể mọi chuyện có phải như lời họ nói hay không, anh vẫn muốn giữ liên lạc với em, để em có thể tìm đến anh khi cần. Sau này anh tìm cách moi chuyện từ ngạch ni, mới biết cậu của em tên là Ngô Quảng Nghĩa, mặt tròn, không cao, có một nốt ruồi đen rõ ràng ở lông mày trái. Kể từ đó, anh luôn tích góp tiền, và anh cứ theo những manh mối đó để tìm kiếm!”

Anh nói quá dứt khoát, từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng vào mắt Tống Chiêu, Tống Chiêu không thể không tin rằng anh không hề nói dối.

“Dù những điều này đều là sự thật, vậy những lá thư tôi gửi cho anh đâu? Địa chỉ của tôi, hoàn cảnh của tôi, tất cả những lời tôi muốn nói với anh, anh không nhận được một câu nào —”

Giữa lúc khoảnh khắc chợt lóe qua, cô chợt nghĩ đến điều gì đó, nếu tờ giấy đó đã bị giấu đi, vậy địa chỉ mà cô biết, liệu có phải cũng là giả?

Tống Chiêu túm lấy Tố Mộc Phổ Nhật, từng chữ một, nói ra địa phương mà cô đã ghi nhớ suốt mười lăm năm:

“Thành phố Ngạc Nhĩ Cổ Nạp, trấn Ân Hòa Cáp Đạt, cách thôn Khố Nhân 3 km về phía Bắc, lều bạt số 6 của doanh địa thảo nguyên, có phải là nhà anh không?”

Trước
Tiếp