Trong không khí đông cứng lại trong chốc lát, bà lão hung hăng lườm người đó một cái, không biết nói chuyện thì đừng nói, người đó còn không thấy mình nói sai, anh ta chỉ nói sự thật mà thôi, mặt Thẩm Vân Thư có chút lạnh đi, ngại đối phương còn đang dắt một cô bé, cũng không nói nhiều. Cô cúi đầu nhìn Tiểu Tri Ngôn, cậu nhóc vốn suy nghĩ nhiều, e rằng lại phải nghĩ linh tinh gì đó.
Tiểu Tri Ngôn nhìn người đàn ông, rất không hiểu lời anh ta nói, “Cô út có em bé, cháu sẽ làm anh trai, anh trai phải tốt với em trai em gái, em trai em gái cũng sẽ tốt với cháu, mấy em ấy không phải chia sẻ tình yêu của cô út đối với cháu, là cô út lại mang đến một người đối xử tốt với cháu, sao cháu lại khóc nhè được chứ, cháu nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh dậy.”
Cậu nhóc nói xong phấn khích ôm lấy cổ Thẩm Vân Thư, “Cô út, khi nào cô út có em bé?”
Những người khác bị lời cậu nhóc chọc cười phá lên, bầu không khí ngượng ngùng ban đầu tan biến. Người đàn ông đeo kính đẩy đẩy kính của mình, cũng cười gượng hai tiếng.
Bà lão lại lườm anh ta một cái thật mạnh, lớn từng này rồi mà còn không hiểu chuyện bằng một đứa trẻ, quay đầu nhìn Thẩm Vân Thư và Thẩm Tri Ngôn với ánh mắt càng thêm trìu mến. Mặc kệ những lời đồn thổi vớ vẩn trên phố là thế nào, chỉ riêng việc Thẩm Vân Thư có thể dạy đứa trẻ trong nhà tốt như vậy, đây tuyệt đối là một cô gái tốt dù có đốt đèn cũng khó tìm ra được.
Thẩm Vân Thư đỏ mặt cù mũi đứa bé tinh nghịch trong lòng, khẽ đáp, “Còn lâu lắm.”
Thẩm Tri Ngôn gật đầu, cũng nhỏ tiếng nói, “Ồ, vậy cô út có em bé phải nói trước cho cháu thật nhiều ngày nhé, cháu muốn chuẩn bị quà cho em bé.”
Mặt Thẩm Vân Thư càng đỏ hơn, cô vuốt vuốt mấy lọn tóc xoăn của cậu nhóc. Lát nữa đến nhà họ Cố, cái miệng nhỏ này của cậu nhóc tuyệt đối không được thốt ra những lời này, nếu không cô chỉ có nước độn thổ mà thôi.
Tiểu Tri Ngôn có chút mong đợi việc đến nhà họ Cố ăn cơm, hơn nữa còn tò mò, cô út nói có thể gặp được bà nội gặp ở chợ rau, cậu nhóc phải gọi bà là bà cố, còn có thể gặp được chú đã cùng cậu nhóc đánh quái vật lớn.
Cậu nhóc không biết tại sao chú ấy đột nhiên lại trở thành dượng út tương lai của mình, nhưng muốn làm dượng út của nhóc, chú ấy phải vượt qua bài kiểm tra của nhóc trước đã. Chú ấy không chỉ phải cùng cậu đánh quái vật lớn bảo vệ cô út, mà còn phải đối xử tốt với cô út, cậu phải nhận được năm bông hoa nhỏ màu đỏ từ chú ấy, cậu mới gọi chú ấy là “dượng út”.
Tiểu Tri Ngôn chỉ để cô út ôm một lúc, rồi liền tụt xuống khỏi lòng cô út, cổ tay cô út vì làm quần áo mà hay bị đau, cậu không thể để cô út ôm quá lâu, cậu đã là một đứa trẻ lớn rồi, có thể tự đi bộ.
Thẩm Vân Thư hôm nay ra ngoài đặc biệt không đi xe, dây thần kinh từ hôm qua vẫn luôn căng thẳng, bây giờ muốn đi dạo bộ để thư giãn một chút. Anh đã đi huyện rồi, phải đến hơn năm giờ mới về, lúc đó anh sẽ đến nhà đón cô và Tiểu Tri Ngôn. Bây giờ vẫn chưa muộn, lát nữa đi qua cửa hàng, sẽ vào mua thêm vài thứ, nhà anh cho quà nặng quá, cô phải mua thêm chút đồ nữa mới được.
Hai cô cháu nắm tay nhau, chậm rãi đi trên con phố ồn ào, trở thành một phong cảnh bất ngờ lọt vào mắt người khác.
Hoàng hôn sắp đến nhưng chưa đến hẳn, mặt trời lặn ngả về tây xiên ngang treo trên sườn núi, ánh chiều tà bao phủ thành màn sương màu hồng phấn. Một cậu nhóc mũm mĩm như tượng ngọc, từ trên xuống dưới đều được quấn kín mít, giống như một chú gấu nhỏ, đi bộ cái mông nhỏ cứ uốn éo, thỉnh thoảng còn nhảy nhót hai cái, đáng yêu vô cùng.
Cô gái dắt tay cậu nhóc, dáng người cao ráo, chiếc áo khoác rộng thùng thình để lộ kích thước mảnh khảnh, nửa khuôn mặt vùi trong chiếc khăn quàng cổ màu đen mềm mại, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo như nước. Cô nghiêng tai chăm chú lắng nghe cậu nhóc nói gì đó, khóe mắt cong lên nụ cười nhẹ, ngay cả những hạt bụi li ti dưới đầu ngón chân cũng lăn tăn lấp lóe ánh sáng.
Ánh mắt của những người qua lại không tự chủ bị thu hút, dừng lại trên người họ.
Lục Thu Minh lái xe máy dừng lại bên cạnh Thẩm Vân Thư, Tiểu Tri Ngôn nhìn thấy Lục Thu Minh, vui vẻ gọi “Chú Thu Minh!”, lại nhìn thấy chiếc xe máy mới tinh mà Lục Thu Minh đang đi, mắt càng sáng rực.
Thẩm Vân Thư chỉ nhìn thấy Lục Thu Minh, không nhìn thấy phía sau Lục Thu Minh còn có một chiếc xe màu đen cũng dừng lại bên đường. Cô dừng bước, mỉm cười với Lục Thu Minh, “Anh Thu Minh, anh đi đâu vậy?”
Lục Thu Minh vừa trả lời vừa xuống xe máy, lại vỗ vỗ yên xe máy, gọi Tiểu Tri Ngôn, “Lên ngồi một lát không?”
Tiểu Tri Ngôn lập tức vui vẻ gật đầu, Lục Thu Minh một tay bế cậu nhóc lên xe máy, Tiểu Tri Ngôn tò mò sờ chỗ này, lại sờ chỗ kia, từ nhỏ cậu nhóc đã rất hứng thú với các loại xe.
Thẩm Vân Thư đỡ vai Tiểu Tri Ngôn, Lục Thu Minh lại vòng tay ôm eo cậu nhóc, để tránh cậu nhóc quá phấn khích mà ngồi không vững bị ngã xuống, hai người nhìn nhau cười.
Lục Thu Minh hỏi Thẩm Vân Thư, “Anh nghe nói em sắp kết hôn phải không?”
Thẩm Vân Thư gật đầu.
Lục Thu Minh chân thành nói một câu “Tốt quá”, rồi lại hỏi, “Vậy sau này em còn nhận việc không?”
Thẩm Vân Thư không do dự, “Có chứ, vẫn như trước đây, anh có việc thì đưa cho em,” cô dừng lại, “nhưng hai tuần này có lẽ không được, đợi qua hai tuần này thì em sẽ có thời gian rảnh.”
Cô phải làm xong vài bộ chăn cưới trước đã, còn có tất cả quần áo mặc trong và ngoài khi kết hôn cô cũng phải làm xong trước.
Lục Thu Minh gật đầu tỏ vẻ hiểu, anh ta xoa đầu Tiểu Tri Ngôn, muốn nói gì đó, đến miệng lại đổi lời, cười nói, “Em định ngày thì phải nói cho anh biết nhé, với tình bạn bao nhiêu năm nay của chúng ta, anh phải mừng em một bao lì xì lớn.”
Thẩm Vân Thư cười đáp, nhất định rồi.