Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 53:


Trước
Tiếp

Lượt xem: 5,700   |   Cập nhật: 17/09/2025 23:56

Ba người họ trước tiên đến tiệm quần áo may sẵn để xem kiểu dáng, vừa vào cửa thì gặp Ba Hổ đi ra. Hắn đến để mua áo cưới, đã chọn xong kiểu dáng và chất liệu vải, chỉ còn chờ sửa lại theo số đo.

“Nhị nhi, con đưa số đo của tân nương cho mẫu thân, mẫu thân sẽ chọn ít vải tốt nhờ thợ may làm mấy bộ áo choàng, đến ngày các con thành thân mẫu thân sẽ tặng nàng ấy.” Thấy Ba Hổ, phụ nhân mới nhớ ra việc này.

Ba Hổ không từ chối, đưa cả số đo của mình, “Con lại cao lên một chút rồi, người may quần áo cho con thì lấy số đo này, mấy bộ trước hơi bị ngắn.”

A Cổ Lạp không muốn đứng ở cửa nhìn cảnh mẫu tử tình thâm, hắn ta lạnh mặt đi thẳng vào tiệm chọn kiểu dáng. Từ khi Ba Hổ bị đuổi ra khỏi nhà, quần áo của hắn ta đều phải mua ở ngoài tiệm, mẫu thân của hắn rất ít khi động đến kim chỉ, có động đến cũng chỉ để may cho Ba Hổ, mà đã may thì là may cả bộ, từ quần áo, giày vớ đến mũ.

Hừ, hắn ta mới không thèm.

“Ta muốn bộ này, bộ này, cả bộ kia nữa.” A Cổ Lạp cố tình nói lớn tiếng, liếc mắt nhìn ra cửa, lớn tiếng nói: “Ta cũng cao lên rồi, đo lại số đo.”

“Con đi trước đây, còn phải đi mua dải lụa trang trí xe hoa.” Ba Hổ bước qua ngưỡng cửa, vội vã đi đến các cửa hàng khác.

Việc chuẩn bị linh tinh đã gần xong, Ba Hổ dẫn Triều Lỗ đến bãi chăn thả mùa hè để chọn bò ngựa cừu, ba mươi ba con bò đực khỏe mạnh, sáu mươi sáu con cừu trưởng thành, thêm ba con lạc đà và sáu con ngựa, đó chính là sính lễ mà Ba Hổ đã chuẩn bị để cưới Mật Nương. Hắn còn phải chuẩn bị bò ngựa cừu để giết thịt cho hai ngày tiệc, và cả con cừu gõ cửa trong lễ đón dâu nữa.

Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên không thể giấu được phu thê Mãn Đô Lạp Đồ, Ân thị nhìn Ba Hổ vui vẻ chọn những con vật có phẩm chất tốt trong đàn bo cừu, buồn bực nhìn nam nhân của nàng ta, “Đây là lại đem tất cả của hồi môn của mẫu thân của chàng cho tức phụ của Ba Hổ rồi nhỉ.”

“Những con vật là của hồi môn của mẫu thân ta nếu không bị giết sạch cũng đã già rồi chết.” Mãn Đô Lạp Đồ giả vờ không hiểu ý của Ân thị, hắn ta cũng đã đi ở rể rồi, còn nói chuyện sính lễ với hắn ta làm gì?

“Nếu chàng không cưới ta, phụ thân chàng có thể chia cho chàng bao nhiêu gia sản?” Ân thị vờ như vô ý hỏi, nếu như nàng ta không phát hiện thì thôi đi, nhưng đã thấy rồi, đều là nhi tức, mà nha đầu Mật Nương chạy nạn kia lại được đối xử tốt hơn cả trưởng tức như nàng ta đây. Điều khiến nàng ta đau lòng nhất là tấm lòng của nam nhân mình, Mãn Đô Lạp Đồ đầy rẫy mưu toan, đối xử với nàng ta còn không để bụng bằng Ba Hổ đối xử với Mật Nương.

“Sao? Muốn đến Mạc Bắc chăn cừu với ta sao?” Nam nhân cười xấu xa ôm lấy mặt nữ nhân, cố tình làm ra vẻ muốn hôn nàng ta trước mặt mọi người, quả nhiên hai má nàng ta ửng hồng, e thẹn đẩy hắn ta ra rồi chạy đi.

Ba Hổ đợi hai người buông nhau ra mới đi tới, kỳ lạ nhìn Mãn Đô Lạp Đồ hai cái, nói: “Ta có hỏi thăm rồi, có một đoàn buôn ở phía Tây sắp đến, chỉ trong vài ngày nữa thôi. Ta sẽ để lại cho huynh một chiếc xe lặc lặc, đến lúc đó sẽ không đến tiễn huynh đâu.”

“Mong ca ca đi đến vậy sao?” Mãn Đô Lạp Đồ thở dài, chống chân ngồi xuống đất, rút một cọng cỏ ngậm vào miệng, “Cuộc sống ở Mạc Bắc này thật an nhàn. Nghĩ đến phải rời đi, lòng ta lại thấy chua xót. Đúng là già rồi, mấy năm trước theo đoàn buôn đi Đại Khang không hề có cảm giác này.”

“Còn không an nhàn sao, ta giao đàn cừu cho huynh mà huynh chẳng thèm quản lý phải không? Con cừu cái chưa đầy một tuổi động dục chạy ra ngoài mà huynh cũng không phát hiện ra, ta đoán chắc là nó đã mang thai rồi.” Ba Hổ đá một cái vào nam nhân đang ngồi dưới đất, “Mau về Đại Khang của huynh đi, ở Mạc Bắc chăn cừu thì huynh chết đói mất.”

“Chỉ có đệ là lề mề, cừu cái tám tháng tuổi thì không thể mang thai à.” Mãn Đô Lạp Đồ tuy trong lòng có chút chột dạ, nhưng miệng vẫn không chịu thua.

“Lười nói với huynh, đừng có kéo dài nữa, đoàn buôn đến thì huynh dẫn tẩu tử đi đi. Chờ ta cưới Mật Nương về, bọn ta cũng sẽ dọn đến ở đây.” Ba Hổ đến tìm hắn ta cũng chỉ để thông báo chuyện này, thấy Ân thị đang đi về phía này, hắn nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Mãn Đô Lạp Đồ không thấy Ân thị đến, ngẩng đầu nói: “Ta không tin đệ lại thiếu một hai cái lều, xem đệ keo kiệt kìa, vốn dĩ còn nghĩ sau này già rồi sẽ quay về nương nhờ huynh đệ, xem ra là vô vọng rồi.”

“Tìm A Cổ Lạp ấy.”

“Chàng già rồi còn quay về Mạc Bắc? Bỏ nhà bỏ con sao?” Ân thị hét lên chất vấn, nàng ta không biết nam nhân này còn có ý nghĩ đó.

Ba Hổ chỉ nghe được tiếng, lập tức bước chân vội vã rời xa.

Trước
Tiếp