Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 54:


Trước
Tiếp

Lượt xem: 5,702   |   Cập nhật: 17/09/2025 23:56

Ba Hổ bận rộn không ngơi chân, tân nương Mật Nương này ngược lại rất rảnh rỗi, mãi đến một ngày trước lễ cầu hôn, Ba Hổ mang áo cưới, trâm cài tóc và đồ trang sức trán đến, nàng mới cảm thấy căng thẳng.

Mật Nương không có phụ mẫu hay trưởng bối, ngày cầu hôn nàng mời Triệu a nãi đến, để bà và nhị cữu cữu của Ba Hổ hàn huyên vài câu, rồi buổi lễ kết thúc vội vàng, để lại hơn trăm con vật cho những người xem náo nhiệt đánh giá.

Ngày hôm sau, Triệu a nãi mời một hỉ bà của địa phương đến trang điểm, mặc áo cưới cho Mật Nương, bà dẫn theo đám người Phán Đệ, Mộc Hương ngồi trong lều để đưa tiễn Mật Nương, hôm nay họ đều là người phía mẫu gia của nàng.

Đầu cừu đụng vào cửa gỗ, Triệu a nãi theo hiệu của hỉ bà mở cửa, Ba Hổ mặc đồ mới tinh bước vào, nắm tay Mật Nương lên xe hoa. Đôi tân nhân đi trước, nhị cữu cữu của Ba Hổ dẫn hai nhi tử ở phía sau tiếp đãi những cô nương đưa dâu, vô tình liếc thấy nhị nhi tử của mình xấu hổ nhìn chằm chằm vào một cô nương trong đoàn đưa dâu, ông ấy cười khẩy một tiếng rồi lấy cớ đuổi đi chỗ khác.

“Cháu là Ba Căn sao? Cháu đều đã cao lớn thế này rồi, trông thật giống phụ thân của cháu.” Mẫu thân của Ba Hổ gọi Tam Đan và A Cổ Lạp đến, “Đây là biểu huynh nhà nhị cữu của các con.”

Thật ra Ba Căn không quen biết ba người này, nhưng nghe cách xưng hô cũng hiểu được thân phận, hắn ta liếc nhìn phụ thân mình đang trốn trong nhà, sờ lên mũi, “Cô cô, người đến thật đúng lúc, tân phụ vừa mới cưới vào nhà, người mau vào xem đi.”

Đúng lúc cái quái gì, nhi tử đã cưới vào nhà rồi mà bà mẫu mới xuất hiện. Ba Căn lúc này mới hiểu được vì sao phụ thân hắn ta mỗi khi nhắc đến bà đều mắng là hồ đồ.

“Vậy ta vào trước, phụ thân cháu có đến không?”

“Đến rồi đến rồi, đang ở trong nhà đấy.”

Khách khứa đến không nhiều, tính cả người hầu giúp việc và người đưa dâu cũng chỉ ngồi đầy ba bàn, người quen thì lười để ý đến bà, người không quen lại càng không muốn nói chuyện, phụ nhân dồn nén một bụng lời nói, có chút khó xử đi vào nhà.

“Mẫu thân, con còn tưởng người không đến nữa.” Ba Hổ thấy bà, dẫn bà vào lều, “Mật Nương, mẫu thân đến rồi.”

“Con ngoan, con chịu khổ rồi, đám cưới được tổ chức có phần sơ sài, nếu có chỗ nào không chu đáo con đừng để trong lòng.” Phụ nhân đặt bọc đồ trong tay lên bàn, “Mẫu thân đã làm cho con mấy bộ áo choàng, cũng không biết có vừa người không. Lúc rảnh rỗi con mặc thử xem, nếu không vừa thì mang ra tiệm sửa lại một chút.”

“Mẫu thân lo nhiều rồi, gả cho Ba Hổ con không thấy tủi thân.” Mật Nương lấy một đôi giày thêu mà nàng đã chuẩn bị sẵn, “Đây là nhi tức hiếu kính người.”

Nàng cũng chuẩn bị túi tiền cho đệ đệ muội muội của Ba Hổ, nhưng mãi đến khi tiệc tan cũng không thấy ai vào.

Mãi đến khi ăn cơm, mẫu thân của Ba Hổ mới gặp nhị ca của bà, hưng phấn đi tới gọi một tiếng. Tuy nhiên đối phương cau mày nhìn bà một cái, bực bội nói: “Nhận nhầm người rồi sao? Ta không có muội muội.”

“Này, hôm nay là ngày đại hỉ của ngoại sanh ta, ngươi cái phụ nhân này nếu mà cứ khóc lóc ỉ ôi là đáng ghét đấy, là ta thì phải đuổi ra ngoài.” Nhị cữu cữu của Ba Hổ hung dữ trừng mắt.

“Mẫu thân, lại đây ngồi đi.” Tam Đan trừng mắt với nhị cữu của mình một cái, kéo mẫu thân đến ngồi bàn với người bên phía mẫu gia của tân phụ.

Nàng ta cũng cảm thấy mất mặt, nhỏ giọng như muỗi nói: “Mẫu thân, chúng ta đi thôi, dù sao mẫu thân cũng đã gặp được nhị tẩu rồi.”

“Ăn cơm.” Phu nhân gượng cười, bắt đầu mời khách vào bàn, hôm nay bà đến muộn, nếu không ăn cơm mà đi luôn thì sẽ là làm mất mặt nhi tử của bà.

Tiệc mừng vừa tan, nhị cữu của Ba Hổ dẫn theo con cháu tiễn người đưa dâu đi, trên đường đi, ông ấy liếc nhìn cô nương khiến nhi tử mình e thẹn thêm vài lần.

Trên đường về, ông ấy cảnh cáo Ba Căn: “Con bớt nghĩ ngợi đi, đừng có nhìn chằm chằm vào những cô nương xinh đẹp mà ngẩn người, con khác với Ba Hổ, ta không cho phép con cưới một cô nương chạy nạn về đâu.”

“Sao lại không được ạ?”

“Ồ, của hồi môn có bốn con cừu đấy à? Lúc thành thân lại không có một người thân đưa dâu đàng hoàng, quần áo trang sức cài tóc đều phải do con chuẩn bị sao? Con không bằng Ba Hổ, ta cũng không muốn bỏ thêm những thứ này ra. Ngọc ngà châu báu mẫu thân con tích cóp đều là để chuẩn bị cho tỷ muội con đấy.” Nhị cữu của Ba Hổ chê bai xua tay, “Hơn nữa lại gầy gò thấp bé, những công việc như đánh nỉ làm bơ, hay đi ra sông lấy nước chắc là sẽ mệt đến nỗi kêu trời kêu đất.”

Ba Căn không vui, mặt nặng mày nhẹ quay về, thấy cái lều đang sáng đèn, hắn ta huých vào người đại ca, nhướng mày cười xấu xa: “Đi xem không?”

“Xem cái trứng cừu, ngay cả huynh đệ nhà mình cũng trêu chọc?” Nhị cữu của Ba Hổ vỗ vào đầu nhi tử mình một cái, lôi hắn ta xềnh xệch về lều.

Trong lều, Mật Nương cảm thấy một ngọn nến dường như đã thắp sáng cả cái lều, nàng như một con cừu bị lột da rồi treo lên giá nướng, mồ hôi nhễ nhại khiến nàng khó chịu, chỉ muốn đá người.

Ba Hổ cũng đầy người mồ hôi, là do nóng, cũng là do lo lắng. Hắn không tìm thấy cửa ngõ.

“Cái đó, Mật Nương, lối vào ở đâu?” Hắn gần như muốn xuống giường lấy đèn để soi tìm.

“Chàng không biết sao?” Mật Nương tách ngón trỏ và ngón giữa ra để lộ đôi mắt, nhưng chỉ nhìn thoáng qua một cái, nàng lại xấu hổ đỏ mặt che mắt lại.

Có lẽ là do trong lời nói của Mật Nương có quá nhiều sự nghi ngờ, nam nhân giữ lại một hơi, rất có khí phách không cầu trợ giúp, hắn lẩm bẩm: “Ta tìm lại xem, tìm lại xem.”

Nhưng hắn chỉ biết vũ khí của chính mình, cơ thể của nữ nhân hắn đâu có hiểu, sờ soạng nửa ngày cũng không tìm thấy đường, vội đến nỗi chỉ có thể thử thăm dò đường đi, “Nếu nàng không thoải mái thì cứ nói với ta.” Để hắn còn quay lại đường cũ.

Đêm tối đen, người đánh xe lái xe ngựa xông vào ngõ nhỏ, đầu ngựa vừa vào ngõ đã bị kẹt lại, hai người đều đau đến mức hít một hơi lạnh.

“Đau chết mất, có phải chàng vào nhầm chỗ rồi không.” Mật Nương nằm im không dám động đậy.

Ba Hổ không dám nói gì, từ từ nhích ra ngoài, đầu ngựa vừa ra khỏi ngõ, một cái phập, xe ngựa tan rã, ngay sau đó cửa ngõ đóng sập lại.

“Ư…” Cuối cùng cũng mềm nhũn ra, hai người đều lau một vệt mồ hôi.

“Chắc là như vậy đấy, ngủ đi.” Mật Nương tùy tiện lau qua, lăn người nằm cách xa nam nhân.

Nàng thì ngủ rồi, còn Ba Hổ thì mở mắt đến hừng đông, còn không dám trằn trọc cựa quậy. Lúc trời vừa hửng sáng, hắn đã bò dậy đi đến bờ sông gánh nước giặt quần áo, sau đó lại vắt sữa cừu về làm bơ.

Từng nhịp từng nhịp, như muốn chọc thủng đáy thùng sữa vậy.

“Mới sớm ra cháu làm cái gì thế?” Nhị cữu của Ba Hổ cũng chẳng đặng đừng, đây là lần đầu tiên ông ấy thấy có người cưới tức phụ ngày đầu tiên đã dậy sớm để làm việc.

“Cháu mà không phát tài thì đúng là ông trời mắt mù mà.”

Trước
Tiếp