Dưới Ngọn Núi Cao

Chương 1: Đoạt Dao (1)


Trước
Tiếp

Lượt xem: 89   |   Cập nhật: 02/10/2025 14:57

Mười một giờ đêm của trơi hè oi ả, Cửu Long Thành Trại đèn đuốc sáng trưng.

Đài radio của ông thợ sửa giày bật hết cỡ, đôi vợ chồng bán xá xíu mắng chửi nhau từ đời tổ tông. Tiệm bò viên vung dao băm thịt vang vọng cả tai, xen lẫn tiếng rên rỉ ẻo lả và tiếng mạt chược từ tiệm mát-xa.

Đột nhiên, một gã tóc đỏ gầy gò thở hổn hển chạy đến, xông thẳng vào cửa tiệm và kêu lên: “A Chiêu! A Chiêu xảy ra chuyện rồi!!”

Đám trai gái trong các buồng ngăn chẳng hề ngạc nhiên, tiếng thở dốc cùng tiếng cười quái dị không hề dừng lại.

Tóc đỏ đi vòng vèo qua lại đến căn phòng cuối cùng, Tống Chiêu đang tựa vào cửa sổ ngủ. Nghe thấy tiếng động, cô còn chẳng thèm mở mắt, với lấy hộp thuốc lá bên tay ném thẳng qua:

“Mẹ nó, cả ngày cứ gặp chuyện gặp chuyện, gặp cái đầu mày ấy!”

“Nè cái này là thiệt nè! Kê Mao Tử với A Phi đi sòng bạc lớn, lại bị người của bang Tụ Long giữ lại rồi! Đòi chặt tay đó!”

“Mẹ nó.”

Tống Chiêu bật dậy, vơ lấy cây gậy sắt màu đỏ ở đầu giường rồi đi. Cô chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, cánh tay trái trần trụi có một vết sẹo dài và thô, trên vết sẹo xăm vài cành mã anh đan dày đặc, trông như bông hoa mọc ra từ bụi gai.

Cô đi dọc theo cầu thang xuống dưới, mỗi tầng lầu nghe thấy động tĩnh đều có hơn chục người đi theo. Đoàn xe máy hùng hổ phóng đến Tiêm Sa Chủy, cây gậy đỏ vung trái vung phải, chỉ chớp mắt đã đập vỡ đầu người. Hai băng nhóm lớn xô đẩy lao vào nhau, máu tươi và tiếng chửi rủa cùng lúc bắn ra. Khi đánh đến đỏ cả mắt, bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng súng vang lên từ phía sau.

BANG!

BANG—!

Tống Chiêu giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh sáng rực rỡ khắp trời.

Cô từ trong ký ức mà hoàn hồn, mới nhận ra đó là một chùm pháo hoa vừa được bắn lên ngoài cửa sổ. Thảo nguyên trong đêm rộng lớn và sâu thẳm, cửa sổ phản chiếu bóng hình đơn độc của cô. Mái tóc ngắn đã để nhiều năm, không biết từ lúc nào đã dài quá vai, phần đuôi tóc dài ngắn không đều, trông như bị chó gặm.

Dời ánh mắt khỏi cửa sổ, cô nhìn về phía người bảo vệ sau bàn làm việc.

“Mấy người định giữ tôi đến bao giờ nữa.”

“Vốn dĩ chẳng ai muốn giữ cô cả.” Bảo vệ Lạp Khắc Thân mặc bộ đồng phục mới tinh, nghiêm nghị đập mạnh vào bàn, tay kia vẫn nắm chặt chứng minh thư của cô, “Để con dao nhỏ kia lại, rồi viết một bản cam kết, cô có thể đi.”

Tống Chiêu tựa lưng vào khung cửa sổ, vẻ mặt thờ ơ và tê liệt. “Bản cam kết có thể viết, nhưng muốn dao của tôi thì không được.”

“Sao cô cứ cố chấp với tôi thế! Cô nghĩ đây là đâu hả! Du lịch thảo nguyên do nhà nước xây dựng đấy, còn đặc biệt mời nghệ sĩ tỉnh ngoài đến biểu diễn, cô biết có bao nhiêu người nước ngoài đến không! Lại còn mang dao, lại còn định đánh người, không gây rối thì là gì!”

Lạp Khắc Thân bắt chước cô giơ nắm đấm lên, hận không thể diễn lại một lần ngay tại chỗ.

20 phút trước, Tống Chiêu vẫn chỉ là một du khách bình thường trong khu du lịch.

Những chàng trai vạm vỡ trên trường đua ngựa ai nấy đều có kỹ thuật cưỡi ngựa điêu luyện. Tiếng Hô Mạch* rung động thấu tận tâm can, lại còn có pháo hoa hợp thời nhất. Đáng tiếc là cô không hứng thú với những thứ đó, chỉ cố gắng đi ngược lại đám đông, hướng về phía bãi đất trống rộng lớn ở phía Tây.

*Tiếng hô mạch: trong tiếng Mông Cổ còn được gọi là Hạo Lâm Triều Nhĩ. Các dân tộc du mục cổ đại thường hát Hô Mạch trong các dịp xã hội khác nhau như các nghi lễ long trọng, hoặc các buổi lễ kỷ niệm gia đình.

Năm 2000 rồi. Thế kỷ mới lặng lẽ đến, cả thế giới đang theo đuổi diện mạo mới. Cô theo ký ức trở về Nội Mông, nhưng lại phát hiện nơi đây cũng trở nên xa lạ.

Đi xuyên qua một rừng cờ phướn rực rỡ, Tống Chiêu thấy phía trước có một giàn đài cao đứng đơn độc. Trên đường đi, cô gặp vài cô gái Mông Cổ đang cười nói chạy nhảy, nắm tay nhau vòng qua một tấm biển gỗ màu đỏ vừa cao vừa cũ.

Vết khắc trên đó cổ xưa và mục nát, dường như vẫn còn mang theo hơi ẩm của gió tuyết.

[— Trường Sinh Thiên sẽ phù hộ cho mỗi đứa trẻ đến nơi này.]

Rất nhiều năm trước, có người từng nói với cô rằng,

Trường Sinh Thiên là vị Thiên thần tối cao trong thần thoại Mông Cổ, là sức mạnh vĩnh hằng và không thể kháng cự. Khi đó cô chỉ nghe như một câu chuyện, nhưng giờ đây, sau khi đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, nếm trải quá nhiều nỗi đau mà sức người không thể chống lại, cô mới chợt nhận ra cũng muốn tìm kiếm một tín ngưỡng.

“A Chiêu, Thành Trại mất rồi, mọi thứ đều thay đổi, lão đại đã đưa cả nhà trốn ra nước ngoài từ lâu, Hồng Nghĩa tan rã hoàn toàn.”

“Sống cho tốt, sau khi ra ngoài đừng lưu luyến bất cứ điều gì nữa, có thể đi thì nhất định phải đi nhanh.”

“Vĩnh viễn đừng bao giờ quay về nữa, A Chiêu!”

Lời dặn dò chân thành của Đại ca vẫn còn văng vẳng bên tai., Tống Chiêu dùng sức chớp chớp đôi mắt khô khốc, như thể nước mắt đã chảy cạn từ lâu.

Năm năm cuộc sống lao tù đã mài mòn sự sắc bén của cô. Sau khi được tự do, cô đã phải mất nhiều công sức mới đưa được Đại ca trở lại Nội Mông. Giống như những gì anh ấy đã từng hy vọng, rời xa mọi thứ trong quá khứ, sống cho thật tốt.

Cô đi thêm vài bước ngược gió, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Mấy người nước ngoài vừa la hét vừa hưng phấn chạy đến bên cạnh cô.

Tống Chiêu kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy đám đông như thủy triều đang đổ về phía mình. Cô còn chưa hiểu rõ tình hình, thì đã bị mắc kẹt ở trung tâm.

Những người của khu du lịch dựng một đống lửa dưới đài cao, đổ dầu mồi, lửa ngay lập tức liền bốc lên ngút trời.

Hơi thở của Tống Chiêu đột nhiên nghẹn lại, cố gắng chịu đựng những va chạm từ các cơ thể xa lạ. Nhìn thấy mọi người xung quanh không ngừng chen lấn về phía trước, cô mới hiểu đây là Đêm hội lửa trại long trọng nhất của thảo nguyên, và cô vô tình đứng đúng vị trí đẹp nhất ở trung tâm.

Người quá đông, vai chen vai, lớp áo mỏng không ngăn được nhiệt độ cơ thể Tống Chiêu cảm nhận rõ ràng từng khuỷu tay, đầu gối, bờ vai xung quanh, những khúc gỗ cháy kêu lách tách, giống như cơn ác mộng về xương người bị đập gãy. Cô cắn răng nín thở, còn chưa kịp thoát khỏi đám đông, thì đã thấy một người đàn ông Mông Cổ cao lớn từ đống lửa trại bước ra.

Trước
Tiếp