Dưới Ngọn Núi Cao

Chương 2: Đoạt Dao (2)


Trước
Tiếp

Lượt xem: 91   |   Cập nhật: 02/10/2025 14:57

Người đàn ông đứng trên đài cao, mặc trang phục truyền thống của người Mông Cổ. Giọng nói trầm thấp khuếch đại qua micro, chỉ vài câu đã khiến mọi người bật cười. Nhưng Tống Chiêu không nghe rõ được một từ nào, những người điên cuồng chen lấn này đã kéo cô trở lại quá khứ sâu thẳm, tiếng hò reo là tiếng chửi rủa, tiếng cười lớn là tiếng khóc than, những dải ruy băng bay phấp phới trong tay đều biến thành gậy sắt, chai rượu và dao dài.

Dầu mồi liên tục được đổ lên củi, lửa cháy càng lúc càng lớn.

Trong lúc chen chúc, đột nhiên có một bàn tay chạm vào eo sau của Tống Chiêu, phản ứng của cơ thể nhanh hơn nhiều so với bộ não, Tống Chiêu giơ nắm đấm lên tránh đi, các khớp xương sắc nhọn thoáng chốc đã sắp đấm vào mặt người kia. May mà lý trí kịp thời quay trở lại, cô kinh hãi đột ngột rút lực, kết quả lại khiến bản thân bị té ngã.

Tống Chiêu ngã ngửa ra khỏi đám đông, cả phía sau lưng va mạnh vào khung thép, đài cao bị va chạm nên cũng rung lên một cái. Trong tiếng kêu kinh ngạc của những người xung quanh, cô lúng túng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt dò xét của người đàn ông Mông Cổ kia.

Anh ta buộc một chiếc khăn đỏ trên trán, đôi mắt được ánh lửa chiếu sáng. Cả hai dường như đều ngỡ ngàng trong một khoảnh khắc, trước khi những lời bàn tán bất an nổ ra, người đàn ông đã lấy lại tinh thần trước, anh liếc nhìn đống lửa trại gần ngay bên đài, mỉm cười như có như không:

“Cô định luyện tôi à?”

Lời nói này khiến đám đông bật cười, xua tan sự bàng hoàng và sợ hãi của du khách nước ngoài. Người đàn ông cúi người đưa bàn tay mạnh mẽ ra, vững vàng kéo Tống Chiêu đứng dậy.

Hai lòng bàn tay giao nhau rồi nhanh chóng tách ra, giống như một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi, cô quay người lùi ra ngoài, nhìn thấy hai bảo vệ đang đi về phía mình.

Du khách thì mơ hồ, nhưng bảo vệ có thể nhìn rõ, trong nháy mắt kia cô giơ cao nắm đấm, rõ ràng là muốn đánh người.

Tống Chiêu không tranh cãi, mặc cho họ “mời” mình đi, ngay trước khi rời khỏi bãi cỏ hoàn toàn, phía sau truyền đến một tiếng kim loại “thông.”

Dung dịch sắt nóng sôi được vung cánh tay hất lên, cả bầu trời đêm được ánh vàng thắp sáng. Những đốm lửa sắt sáng như sao trời tản ra và rơi xuống, như thể cả bầu trời đang dang rộng một cái ôm rực rỡ.

Tống Chiêu quay đầu lại, vô thức nhìn về phía đài cao đó, nửa thân hình của người đàn ông hòa vào bóng đêm, đôi mắt còn sáng hơn cả lửa trại kia, cũng đang nhìn về phía cô.

Đến phòng bảo vệ, cô nhân viên soát vé lục túi cô và tìm thấy một con dao gấp nhỏ.

Đó là một con dao nhỏ màu bạc, mở bằng tay, không có lò xo, khi mở ra, lưỡi dao chưa đầy 10 cm, khi gấp lại, nó nhỏ chừng bằng lòng bàn tay, chiều rộng và góc nhọn của lưỡi dao vừa vặn tránh khỏi quy cách của dao găm bị cấm, cuối chuôi dao khắc một mặt trời nhỏ méo mó với đường nét điêu khắc rất tệ.

Lạp Khắc Thân mang giấy bút đến, đặt mạnh trước mặt Tống Chiêu.

“Tôi nói lần cuối, viết bản cam kết, để dao lại, cô mới được đi!”

“Viết gì cũng được, nhưng dao không thể đưa cho anh.”

Cùng một chuyện cứ kéo dài hơn mười phút, sự kiên nhẫn của Tống Chiêu đã cạn, nhưng cô vẫn cố gắng thương lượng với đối phương: “Tôi thực sự là bị ngã một cú, không chạm vào ai khác, càng không rút dao ra. Tôi quen tay nên mới bỏ nó vào túi. Nếu các anh thực sự không yên tâm, vậy thì đợi mọi người bên ngoài tản đi hết rồi tôi sẽ đi.”

“Cô mang dao đi du lịch đã là không đúng rồi! Đến đâu cũng nguy hiểm, sao cứ không thể nói lý được với cô thế!”

Lạp Khắc Thân càng nói càng bực bội, trực tiếp cầm con dao lên định khóa vào tủ, nào ngờ vừa đi đến bàn, nửa cánh tay đã bị người ta kéo ngược lại và vặn xoắn, ấn mạnh xuống mặt bàn.

“Đã nói đừng động vào dao của tôi!”

Trong khoảnh khắc, cô bộc phát ra một khí chất hung hãn đáng sợ, Lạp Khắc Thân đau đớn kêu la như bị cắt tiết gà, anh ta gập lưng cố sức giãy giụa, dường như Tống Chiêu cũng bị chính mình làm cho sợ hãi, vội vàng buông tay.

Khi Lạp Khắc Thân chật vật đứng dậy, anh ta vô tình làm vạt áo cô bị kéo lên, để lộ vết sẹo đã xóa hình xăm trên cánh tay.

Vết bầm màu xanh loang lổ hai bên vết sẹo, trông như một con giun thô kệch trong bùn lầy. Tống Chiêu lùi lại hai bước, kéo tay áo che lại.

Cô nhân viên soát vé kéo Lạp Khắc Thân sang một bên, xác nhận anh ta không bị thương quá nặng, rồi quay lại bênh vực:

“Còn nói là không đánh nhau, giờ chúng tôi đều thấy rồi đấy! Dám giở thói côn đồ ngay trong phòng bảo vệ! Cô muốn làm gì! Hả!”

“Ba lô của đám người nước ngoài bên ngoài các cô đã kiểm tra chưa, các cô biết hết họ mang gì à? Cứ nhất thiết phải làm khó tôi sao?”

Tống Chiêu nhìn hai khuôn mặt kiên quyết trước mặt, biết rõ không thể thương lượng được. Cô đột nhiên quay người cầm lấy lọ hoa trên bệ cửa sổ, rút những bông hoa dại bên trong ra, dốc miệng lọ xuống và giơ lên đối diện với cửa sổ.

“Vô duyên vô cớ giam giữ khách du lịch, không có bằng chứng tôi đánh người, lại còn muốn cướp đồ của tôi. Vậy thì cứ để người bên ngoài đến phân xử đi, xem danh tiếng khu du lịch này của các cô còn giữ được nữa không!”

“Cô mà dám đập thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát!” Cô nhân viên soát vé hét lên ngăn cản, đe dọa Tống Chiêu: “Cô dám đập phá tài sản công, cảnh sát mà đến chắc chắn sẽ bắt cô đi. Tuổi trẻ mà phải ăn cơm tù, hối hận cũng không có chỗ mà khóc đâu!”

Ánh mắt của Tống Chiêu tối lại vài phần, như thể có người vừa đạp mạnh vào xương sống của cô, nhưng vì con dao đó, bàn tay cô nắm chặt lọ hoa vẫn không hề nhúc nhích.

Khách du lịch trong khu vực vẫn chưa tản đi, mặc kệ là đập kính hay gọi xe cảnh sát, ảnh hưởng chắc chắn sẽ không tốt. Lạp Khắc Thân cân nhắc một hồi, vẫn quyết định đi ra ngoài gọi điện cho lãnh đạo trước.

Cứ thế giằng co một lúc lâu, rèm cửa lại được vén lên lần nữa.

“Tố Mộc!”

Cô nhân viên soát vé quay đầu nhìn thấy người đến, kích động kêu lên một tiếng, như thể cuối cùng cũng chờ được người trụ cột.

Tống Chiêu nghe cái tên này có chút quen tai, nhìn theo hướng tiếng gọi, hóa ra lại là người dẫn chương trình tối nay. Anh đã tháo khăn buộc đầu ra, bộ đồ Mông Cổ cũng thay bằng quần leo núi và áo khoác jacket. Nhưng vóc dáng vẫn cao lớn, đổ một mảng bóng dưới ánh đèn trắng.

Ở đây không có lửa trại, nhưng Tống Chiêu liếc mắt vẫn nhìn thấy được ánh mắt của anh.

Lông mày rậm rạp, xương lông mày nổi bật. Đồng tử tĩnh lặng như hồ sâu không gợn sóng. Hai người im lặng đối diện, rồi nhanh chóng lướt qua ánh mắt của nhau.

Lạp Khắc Thân theo phía sau anh đi vào, lầm bầm nói một tràng tiếng Mông Cổ. Người đàn ông vừa nghe vừa nhận lấy chứng minh thư của Tống Chiêu từ tay anh ta.

Tên, dân tộc, ngày sinh, quê quán. Anh xem xét cẩn thận từng chữ trên đó, rồi lại liên tục nhìn về khuôn mặt của Tống Chiêu.

Hai người anh tới tôi đi trao đổi thông tin đã được mã hóa, không quá vài giây, anh đã bước đến trước mặt Tống Chiêu, vừa giơ tay lên đã nắm đúng huyệt tê trên cánh tay cô, lọ hoa liền vững vàng rơi vào tay của anh.

“Đi thôi.”

Tống Chiêu nhíu mày, “?”

“Có thể đi rồi. Tôi đưa cô đi.”

Anh nói tiếng phổ thông rất chuẩn, thái độ lại hiển nhiên, Tống Chiêu không động đậy, nghiêng đầu nhìn con dao nhỏ trên bàn.

Lạp Khắc Thân rõ ràng đã kể tội cả phần này, anh hiểu ý cầm con dao lên, vừa như an ủi, lại vừa như cam kết.

“Tôi đưa cô ra ngoài trước, con dao này sẽ trả lại cho cô.”

Trước
Tiếp