Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 119:


Trước
Tiếp

Lượt xem: 22,488   |   Cập nhật: 17/09/2025 23:56

Triều Lỗ đại thúc cũng chỉ khơi chuyện, không bận tâm chữ đẹp hay xấu, ông ta ho khan một tiếng, nhắc nhở: “Chủ nhà, hè năm nay ta nên về rồi, thời gian năm năm đã hết.”

“Ta biết, ngoài ông ra còn có hai người nữa cũng là hè năm nay.” Đợi đến Lâm Sơn thanh toán nợ nần, những người không trả nổi sẽ lại lấp vào chỗ trống mà đám người Triều Lỗ để lại.

“Ta đang nghĩ sẽ thuê thêm bò cừu từ chỗ ngài, trước đây chỉ có thê tử ta quán xuyến việc nhà, bò cừu nuôi được chỉ vừa đủ nuôi sống cả nhà già trẻ, đổi lấy lương thực thì chỉ còn lại cừu cái đang mang thai.”

Con cái cũng đã lớn, nhà ngói gạch xanh phải chuẩn bị, cưới vợ cần có sính lễ, đại nhi tử ra riêng cũng phải chia một phần nửa bò cừu. Linh tinh một đống việc, Triều Lỗ đại thúc muốn thở dài, vẫn là Mục Nhân đại gia hưởng phúc, thân không hai lượng gánh, mọi chuyện không cần lo.

Ba Hổ trầm ngâm một lát, gật đầu đồng ý: “Cừu con ba mươi con, bê ba con.”

Triều Lỗ đại thúc không muốn bò, nuôi bò số năm quá dài, bò cái phải gần ba năm mới mang thai, bò đực phải nuôi hơn một năm giết thịt mới không lỗ, nếu ông ta vì muốn ăn thịt thì thà nuôi nhiều cừu hơn.

“Chủ nhà, ngài xem có thể đổi ba con bò thành mười con cừu con được không? Nể tình năm năm qua ta làm việc cũng tận tâm.”

Ba Hổ sợ nhất là sự co kéo giữa những người quen biết, từ chối thì làm tổn thương tình cảm, người khác không nhắc, bản thân hắn cũng thấy ngượng nghịu, lần sau gặp lại sẽ không mở miệng nói chuyện được. Hắn “Ừm” một tiếng, miễn cưỡng gật đầu, thầm nghĩ nếu ai cũng không cần bò thì hắn sẽ giữ lại tự nuôi, lớn lên giết thịt hết, phơi thành thịt bò khô làm món ăn vặt cho Mật Nương cùng đứa bé.

Cừu con cai sữa đã được cho thuê đi, nhưng sữa cừu cái không phải nói hết là hết được. Lúc này là thời điểm đánh bơ sữa tốt nhất, Ba Hổ thậm chí cả ngày không vắt sữa thì cũng đang đánh bơ sữa. Mật Nương cũng không rảnh rỗi, nàng kê một chiếc ghế ngồi trong chuồng cừu, đặt một cái thùng dưới bụng cừu để vắt sữa. Cừu bị căng sữa khó chịu, thấy có người giúp chúng, chúng đều rất ngoan ngoãn, Mật Nương cũng không lo bị cừu đá vào bụng.

Sáng sớm mùa nông bận rộn ở Lĩnh Nam được đánh thức bằng tiếng đập quần áo, còn tháng Tư ở Mạc Bắc, mỗi sáng Mật Nương đều bị đánh thức bởi tiếng gõ lộp bộp của việc đánh bơ sữa. Trời thậm chí mới chỉ hơi có ánh sáng, trên giường sưởi bên ngoài đã không còn hơi ấm người để lại, Mật Nương không biết Ba Hổ đã dậy từ lúc nào.

“Tỉnh rồi à? Ngủ có ngon không?” Dưới mái hiên có những cây băng mỏng vụn vỡ, thời tiết thổi một hơi ra thành sương mù, thế nhưng Ba Hổ chỉ mặc một chiếc áo choàng lót bông mà vẫn mồ hôi nhễ nhại.

Mật Nương rửa mặt, lấy chiếc khăn ấm nóng đến lau mồ hôi cho hắn. “Sáng ăn bánh hành, nấu vài cái bao tử bọc thịt, rồi đánh nửa thùng trà bơ sữa nhé?”

Nam nhân liếc nhìn ra ngoài cửa, không có ai, trong nhà chỉ có con chó lười Ba Lạp vẫn đang ngủ trong ổ chó, bàn tay nóng rực của Ba Hổ ôm lấy gáy Mật Nương, hôn chụt một cái vào khóe môi nàng, thỏa mãn nói: “Nàng làm gì ta ăn nấy.”

Cũng chỉ có chút can đảm đó thôi, Mật Nương thè đầu lưỡi liếm khóe môi, trao cho nam nhân một ánh mắt nóng bỏng, vỗ vỗ vào eo thon của hắn với ý tứ không rõ ràng: “Đập mạnh hơn chút nữa đi.”

Cổ họng Ba Hổ giật giật, đôi mắt sâu thẳm trở nên u ám, nhưng hắn quá bận rộn, chỉ có thể nghe lời, căng cơ tay dùng sức đập vào thùng sữa đang dần hình thành bơ sữa bên trong.

“Trời ơi là trời.” Ngoài tường có một tràng tiếng lộp bộp, Ba Hổ nghe ra là giọng của Triều Lỗ đại thúc, vội vàng hỏi to có chuyện gì vậy.

“Trượt chân rồi, cả thùng sữa ngon lành đổ hết cả ra ngoài.” Trên mặt đất đã được cuốc ra lối đi, nhưng tối qua ông ta không ngủ ngon bị hoa mắt, dẫm phải một tảng băng, cổ tay bị cứa vào băng làm rách một vết.

“Đổ thì đổ thôi.” Giờ sữa cừu nhiều, Ba Hổ không tiếc thùng sữa đó. “Người không sao là được.”

Hắn đá vào con chó lười đang ngủ: “Ra ngoài liếm sữa cừu đi.” Cừu cái sinh con, người thì gầy đi, ba con chó trong nhà béo lên một vòng lớn.

“Nó không dám ra ngoài đâu.” Mật Nương ở trong bếp cười hì hì, mấy hôm trước Ba Lạp vào chuồng cừu, không biết vì sao lại chọc giận cừu cái đang bảo vệ con, bị cừu cái đuổi ra khỏi chuồng, chạy ra cả mặt băng. Móng vuốt chó bị mòn hết cũng không đứng vững, trượt một mạch xuống tận lòng sông mới miễn cưỡng đứng dậy được, phải đến trưa băng tan nó mới lếch thếch quay về với một thân đầy bùn. Đúng như lời Ba Hổ nói, buộc miếng da bò vào mông, ngồi lên băng là trượt mất hun hút.

“Đại Hoàng, mau lại đây liếm sạch sữa đi.” Triều Lỗ đại thúc thấy Đại Hoàng từ chuồng cừu ra thì vội gọi nó, thấy nó đi tới, ông ta đi về phía nhà, máu trên tay phải rửa sạch, nếu không cừu ngửi thấy sẽ nổi điên húc người. Nhưng vừa bước qua ngưỡng cửa thì nghe thấy tiếng chó sủa hoảng hốt, ông ta quay đầu lại nhìn, Đại Hoàng đi vào vết xe đổ của Ba Lạp, càng vùng vẫy trên băng thì tốc độ trượt càng nhanh.

Mật Nương nghe tiếng liền cầm xẻng chạy ra, thấy Đại Hoàng sủa loạn xạ vì không giữ được thăng bằng, nàng đứng trong cửa cười như điên.

“Đồ chó ngốc, vẫn còn thiếu kinh nghiệm, trượt lệch hướng rồi phải không.” Ba Hổ tặc lưỡi cười hả hê, Đại Hoàng trượt lệch khỏi lòng sông, trượt thẳng về phía tây, chẳng mấy chốc đã chỉ còn nghe thấy tiếng chó sủa mà không thấy bóng chó đâu.

Bữa sáng không cần chuẩn bị phần cho Đại Hoàng nữa rồi.

Trước
Tiếp