Tống Chiêu đứng cách Tống Trường Lâm hai bước, cúi đầu nghịch những que pháo hoa, trời quá lạnh, làm tiếng nghẹn ngào của cô bé không rõ ràng lắm:
“Ban ngày con đi học, lúc về đến nơi, bà ngoại đã bị xe chở đi rồi. Ông bác Lý và những người khác nói, lúc đó bà ngoại đi rất nhanh, không phải chịu khổ.”
“Dù sao đi nữa, bố cũng nên về đưa tiễn bà ngoại, nhưng cậu của con gửi điện báo có nói rõ, bảo bố không cần về, nói ông ấy lo liệu hết rồi. Bố biết, ông ấy sợ bố về tranh nhà tranh đất, cộng thêm bên lâm trường này thực sự quá bận, giờ nghĩ lại… Haizz.”
“Người nhà của cậu chỉ biết tiền, con ghét họ nhất!” Tống Chiêu dùng tay áo lau mạnh khóe mắt, quay đầu lại nói: “Bố, bao giờ bố về lâm trường? Ngày mai hay ngày kia? Con đi cùng bố được không?”
Tống Trường Lâm nhìn vẻ mặt mong chờ của con gái, trong lòng không dễ chịu chút nào. Mẹ Tống Chiêu sinh cô bé ra thì qua đời, ông một thân đàn ông nuôi con nhỏ, lơ mơ luộm thuộm, Tống Chiêu cơ bản là chịu khổ mà lớn lên.
Hai năm trước đội sản xuất giải tán, ông nộp đơn xin việc ở công xã nhân dân, cùng người khác đến làm công ở lâm trường Mạc Nhĩ Đạo Dát, tiền thì kiếm được nhiều hơn một chút, nhưng mỗi lần về Đông Bắc đều vội vã, dường như không biết con gái từ ngày nào đột nhiên đã 14 tuổi, lớn nhanh sắp cao bằng vai ông.
“Đợi thêm một thời gian nữa đi, Chiêu Chiêu, ký túc xá lâm trường vừa lạnh vừa chật, con đến ở cũng không thoải mái. Đợi đến cuối năm bố được nghỉ rồi đi tìm nhà, thời gian này con cứ ở nhà chú thím đây trước, được không?”
“Con không sợ lạnh!”
“Thế cũng không được, trong rừng lớn không an toàn, lại có sói có gấu, hơn nữa ký túc xá còn có công nhân khác, con gái nhỏ ở đó cũng không tiện đâu. Sao thế, con ở đây không thoải mái à?”
“Không ạ.” Tống Chiêu cụp mắt xuống, thất vọng quay đầu đi, “Đều rất tốt.”
“Bố biết, chỗ này người lạ đất lạ, con nhớ bà ngoại rồi.” Tống Trường Lâm tiến lại gần một bước, vỗ vỗ lưng cô bé an ủi, “Chiêu Chiêu, trong lòng khó chịu thì cứ khóc ra, đừng kìm nén.”
“Con không muốn khóc.” Tống Chiêu bướng bỉnh quẹt một que diêm, đốt sáng que pháo hoa trong tay, “Con ở nhà người khác, ăn uống dùng đồ đều là tốt. Vừa gặp bố mình là khóc lóc, như thể chịu uất ức lớn lắm, để người ta nghe thấy sẽ nghĩ sao ạ.
Tống Trường Lâm thở dài một tiếng, con gái luôn hiểu chuyện, tâm tư cũng ngày càng tinh tế. Nhưng ông cũng có nỗi khổ của riêng mình, chỉ có thể nghiêm túc, bù đắp như thể hứa hẹn:
“Bố đã nhờ người làm thủ tục cho con đi học rồi, sau này chúng ta an tâm ở lại đây, không còn chạy đông chạy tây nữa. Đợi bố tìm được nhà, sẽ đón con qua, mua tất cả những thứ con thích vào, nhất định cho con một mái ấm thoải mái!”
Que pháo hoa đã cháy đến cuối, Tố Mộc Phổ Nhật đứng sau nhà Hi Lăng, vừa lúc nhìn thấy nửa mặt Tống Chiêu. Trong ánh sáng tàn của chùm pháo hoa nhỏ đó, cậu thấy cô bé chảy xuống một hàng nước mắt, im lặng rơi vào đống tuyết.
“Được, con nghe lời bố.”
…………
Thời điểm Tống Chiêu tỉnh dậy, xe đã chạy đến huyện thành.
Cô mơ thấy ngày đầu tiên quen biết với anh lớn, cô ăn trộm mấy đồng xu của người khác, vì quá căng thẳng, bị người ta phát hiện. Trong những lời mắng chửi và sự truy đuổi điên cuồng, Tống Chiêu chạy như điên về phía trước, đối diện va phải anh ấy đang xách một hộp mì nước nóng.
“Thằng nhóc nghịch ngợm, mày bị mù à?*”
*Nhân vật dùng tiếng Quảng Đông.
Mì nước nóng đổ hết lên người Tống Chiêu, cô để mái tóc ngắn như tổ gà, quay người định chạy. Trần Nghĩa một tay túm lấy cánh tay cô, dùng sức quá mạnh, Tống Chiêu phát ra một tiếng kêu quái dị.
“Bỏ tôi ra, anh mau bỏ tôi ra!”
“Quỷ nhỏ từ Đại Lục sang?”
Nghe giọng Đông Bắc này, Trần Nghĩa nhấc cô lên cao vài phần, nhưng bất ngờ phát hiện hốc mắt của cô có vết bầm, cánh tay cũng tím đỏ một mảng. Trên khuôn mặt gầy gò đen nhẻm có một đôi mắt sáng long lanh, chứa đầy sự giãy giụa không chịu khuất phục.
Nghe thấy nhóm người phía sau đuổi đến càng lúc càng gần, Tống Chiêu sốt ruột lắc lư qua lại, cắn răng ném hết mấy đồng xu kia cho Trần Nghĩa, quay người chuồn đi như một con cá trê.
“Đền hết cho anh! Đừng đuổi theo tôi nữa!”
Cô cắm đầu chạy thục mạng, chạy đến mức phổi muốn nổ tung, quay đầu lại phát hiện không còn ai đuổi theo nữa, lại cẩn thận bước ngược lại vài bước, trốn ở đầu hẻm nhìn ra, mấy người con trai kia xếp thành hàng ngang, đều bị Trần Nghĩa chặn lại, cúi đầu rũ mắt gọi anh ấy như học sinh tiểu học:
“Anh Nghĩa.”
…
Ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ xe, giống như nhiệt độ của chén súp nóng lúc đó. Tim Tống Chiêu đập càng lúc càng nhanh, như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực, cô giơ cánh tay mỏi rã rời lên, cố gắng kìm nén gõ vào cửa kính: “Dừng xe.”
Tố Mộc Phổ Nhật quay đầu lại, phát hiện trên trán cô thấm một lớp mồ hôi li ti, lập tức đi vòng sang bên kia đỡ cô xuống xe.
“Em không khỏe à?”
“Không sao.”
Tống Chiêu đưa tay vào túi, lại nhớ ra hôm nay không mang thuốc, cô ngẩng đầu đối diện với ánh sáng, nhìn những tấm kính sáng loáng của các cửa hàng ven phố, trong nhịp tim mất cân bằng, nảy sinh một xung động càng lúc càng mạnh —— muốn đập nát tất cả chúng, nghe tiếng kính vỡ tan, xé toạc vết thương mới trong những mảnh vụn văng tung tóe, cho đến khi máu thịt lẫn lộn.
Cô bước về phía đó.
“Tống Chiêu!”
Tố Mộc Phổ Nhật đuổi theo nắm lấy tay cô, ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ. Cảm giác chân thật trong lòng bàn tay khiến Tống Chiêu đột nhiên tỉnh táo lại, cô cố hết sức kiềm chế nói: “Chẳng phải anh phải nói đi ăn sao? Đi đâu.”
“Ngay phía trước.” Tố Mộc Phổ Nhật nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, bước vào một quán lẩu.
Quán không lớn, trong sảnh chỉ có năm cái bàn tròn, lúc này đã qua giờ ăn, không có khách nào khác. Tống Chiêu ngồi ở một vị trí khuất nắng.
Tố Mộc Phổ Nhật gọi hai phần xương sống cừu đặc trưng của quán, các món ăn kèm khác cũng nhanh chóng được bày đầy bàn, trong lúc đó anh còn nhận một cuộc điện thoại, dường như là từ bên trường ngựa gọi đến, báo cho anh biết mấy người gây chuyện đã khám bệnh xong, đã rời khỏi bệnh viện.
Cúp điện thoại, nước lẩu đỏ đã sôi sùng sục, anh vừa cho thịt cừu vào, vừa quan sát thần sắc của Tống Chiêu —— giữa hai lông mày cô có một luồng lệ khí không tan đi được, khoanh tay dựa vào lưng ghế, nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ.
“Anh nói thiên táng không thể làm ngay được.” Tống Chiêu đột nhiên lên tiếng, “Vậy phải đợi bao lâu?”
Tố Mộc Phổ Nhật không trả lời ngay. Anh rót một ly trà Kim Liên Hoa giải nhiệt đặt bên tay cô, rồi mới tiếp lời hỏi: “Em đến đây là vì chuyện này?”
“Đúng thế.”
“Vậy nếu em tìm được, thì sẽ đi?”
