Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 187:


Trước
Tiếp

Lượt xem: 22,299   |   Cập nhật: 17/09/2025 23:56

Âm cuối vang vọng truyền đi rất xa trên bãi tuyết hoang vắng. Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng người, hắn mới thỏa mãn, nhấc hai chân lên làm giảm tốc độ. Đám chó con đi theo suốt quãng đường thở dốc lao vào tuyết, vẫy đuôi điên cuồng trượt xuống khỏi mặt băng, bốn chân trượt ngã gần như không thể đứng dậy.

Ba Hổ nhấc gáy chúng đặt lên ván trượt. Ba con chó và một người, lúc này chiếc ván trượt đã chật kín, từng cụm hơi thở trắng xóa bay lên không. Mật Nương xoa xoa khuôn mặt đã đông cứng, bước xuống ván trượt đứng trên mặt băng, đưa tay về phía Ba Hổ, “Chỗ này không có người, chàng dạy ta trượt băng đi.”

Hắn nói người bộ lạc A Tư Nhĩ giỏi trượt tuyết trượt băng, nàng chưa từng thấy, chỉ biết hắn cũng không tồi, vừa nhanh vừa vững, lượn cũng không bị lật ván.

“Đến hồ Ngõa rồi ta sẽ dạy nàng. Mặt hồ Ngõa bằng phẳng, còn mặt băng trên sông này lồi lõm không đều. Nàng mới học, không kiểm soát được thăng bằng, dễ ngã lắm.” Ba Hổ ngồi phịch xuống tuyết, thấy đôi mắt to tròn của Mật Nương sáng lấp lánh, biết nàng đã có hứng thú, liền nói ngày mai hoặc ngày kia sẽ đến hồ Ngõa đục băng bắt cá.

Nhưng ngay tối hôm đó, cổ họng Mật Nương bắt đầu khó chịu, đến nửa đêm còn ho sù sụ. Hai người như những con gà rù rụt rè trốn ra, ngồi trong bếp lửa hầm nước lê, cách nhau một bức tường mà vẫn phải cố nén tiếng ho.

“Nào, uống nước lê trước đã, thuốc sắc xong rồi thì uống thuốc.” Ba Hổ bưng bát nước lê đang nóng hổi ra sân đi một vòng trở vào thì đã thành ấm.

“Aiz, vui quá hóa buồn có phải không?” Mật Nương uống một ngụm lớn, làm ẩm cổ họng thì dễ chịu hơn nhiều, nhưng lời nói vẫn khàn đặc. Nàng kéo vạt áo Ba Hổ, “Chàng định khi nào đi hồ Ngõa?”

“Đợi nàng khỏi bệnh.”

Mật Nương hài lòng, buông góc áo tiếp tục uống nước lê, cuối cùng nàng để lại một ngụm trong bát, đợi uống xong thuốc đắng thì súc miệng, “Ta bị bệnh thế này thì không cho Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã bú nữa, trước khi khỏi bệnh thì cứ nấu sữa lạc đà cho hai đứa uống.”

Tính ra chỉ còn vài ngày nữa là hai đứa trẻ tròn bốn tháng, Ba Hổ suy nghĩ một chút, nói dứt sữa luôn, sau này cứ cho uống sữa lạc đà, “Trong nhà không thiếu sữa cho bú, nàng cai sữa cho Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã thì hai đứa cũng không bị đói, nàng cũng đỡ vất vả.”

Trẻ con bốn tháng tuổi ăn khỏe hơn nhiều, sữa của Mật Nương đã không đủ nuôi no. Đứa bú đầu tiên ăn no rồi thì đứa thứ hai nhất định phải bù thêm chút sữa lạc đà.

“Đợi ta khỏi bệnh rồi hãy nói, cai sữa đột ngột, ta còn phải uống canh hồi sữa.”

Nhưng không cần nàng quyết định, ho ba ngày, khàn giọng ba ngày, sau khi khỏi bệnh thì sữa đột nhiên mất hẳn. Triệu a nãi đến nghe xong còn nói nàng là chó ngáp phải ruồi, “Phụ nhân bình thường cai sữa cho con, sữa căng cứng ngực cứng như đá, cháu thì không phải chịu cái khổ này. Chắc là do thuốc của cháu uống có loại thảo dược nào đó ảnh hưởng, đã mất rồi thì đừng cho con bú nữa, kẻo lại bị kích thích tiết ra.”

Mật Nương liếc nhìn Ba Hổ, hắn cũng vừa hay nhìn sang, nàng trừng mắt nhìn hắn, rồi nghe Triệu a nãi nói: “Mộc Hương sắp thành thân rồi, cháu có biết không?”

“Không biết, nàng ấy không đến nói với cháu.”

“Cháu nói xem có phải nàng ấy có thai rồi không? Sao lại gấp gáp thế.” Bà lão lẩm bẩm.

“Không phải đâu, nàng ấy không phải người tùy tiện.” Mật Nương không cần suy nghĩ đã phủ nhận trước, “Năm xưa cháu và Ba Hổ thành thân cũng khá gấp gáp, chủ yếu là hai bên tình nguyện, lại không có người mai mối cũng không theo tam thư lục lễ, hai người nói chuyện xong thì tùy tiện chọn một ngày, kéo dài cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Đặc biệt là hoàn cảnh của Mộc Hương và Chung Tề còn khó khăn hơn, có thể dọn ra ở riêng vẫn tốt hơn là nhiều người ngủ chung một chiếc giường.

“Cháu nói cũng phải.” Bà lão không nhắc thêm nữa, dù sao thì Uyển Nhi gả đi, bà cũng sẽ ở lại thêm một thời gian, sớm nhất cũng phải đến mùa thu năm sau mới rời đi.

Triệu a nãi đến để tặng mũ đầu hổ cho hai đứa trẻ, đưa đồ xong, nói chuyện xong thì bà ra về. Đợi bà đi rồi, Mật Nương ngồi xuống bên cạnh Ba Hổ, “Khi nào thì đưa cừu đi? Ngày mai?”

“Ngày mai đưa đi, ngày mốt chúng ta đi hồ Ngõa.” Ba Hổ nghĩ Mật Nương không muốn đi ăn tiệc, nhưng đã tặng lễ, không chừng Mộc Hương sẽ đến mời lại. Từ chối lần nữa thì thật sự khó coi, nên dứt khoát tìm việc gì đó để tránh mặt đi.

……

Ngày kế tiếp, Mật Nương cùng Ba Hổ lùa hai con cừu đến viện cứu tế, đến nơi vừa vặn gặp Hộ Văn Dần cũng ở đó, Chung Tề đi bên cạnh hắn ta, hắn ta đến để thông báo về việc tiếp tục lên lớp học tập vào mùa đông năm nay.

“Sư huynh.” Hộ Văn Dần thấy người đến thì chào hỏi, gật đầu với Mật Nương, “A tẩu.”

“Phu tử giao chuyện này cho đệ quản à?”

“Mấy hôm trước đã bị nhiễm lạnh, mẫu thân ta giữ ông ấy ở nhà, ta chỉ có thể thay ông ấy đi một chuyến.” Hộ Văn Dần liếc qua hai con cừu dưới đất, “Hai người đây là…?”

“Tặng lễ.” Ba Hổ thái độ rất thoải mái, chỉ vào Chung Tề, “Một cô nương thân thiết với a tẩu của đê sắp gả đi, tân lang chính là hắn, bọn ta mang quà mừng đến trước.”

“Người đến là bọn ta đã vui rồi, cần gì phải đa lễ? Ba Hổ huynh, ngày mốt huynh và Mật Nương nhất định phải đến uống chén rượu mừng, giúp ta tiếp đãi Hộ tiểu gia, nếu không ta cũng không tìm được người khác.” Chung Tề lập tức vin vào cớ này, cười nói: “Có Ba Hổ làm bạn, Hộ tiểu gia cũng nể mặt mà ngồi lâu hơn một chút.”

Nghe vậy, Ba Hổ cũng hiểu ra nguyên nhân hắn ta nhiệt tình, năm ngoái ăn cơm cùng bàn đâu thấy hắn ta nói được câu nào.

“E rằng không đi được, mấy hôm trước Mật Nương cũng bị cảm lạnh, để chăm sóc nàng ấy, chuyện đi hồ Ngõa bắt cá cứ trì hoãn mãi, trì hoãn nữa thì không được, băng cứ dày thêm một tấc sau mỗi đêm…”

Không đợi Ba Hổ nói hết, Hộ Văn Dần cũng nói theo: “Bắt cá quan trọng, trễ thêm một hai ngày nữa, mặt băng sẽ không đục được nữa. Chung Tề ngươi có lẽ còn chưa biết, sư huynh ta không bao giờ nâng ly rượu, ta ngồi cùng huynh ấy cũng chẳng có gì vui, không cần huynh ấy phải tiếp.”

Mật Nương thấy Mộc Hương đi ra, khuôn mặt xinh đẹp căng thẳng, muốn đến gần nhưng lại không dám, có lẽ là sợ Hộ Văn Dần.

“Hai người cứ nói chuyện đi, ta đi tìm Mộc Hương.”

“Nghe Triệu a nãi nói ngươi sắp thành thân, hai ngày này bọn ta phải bận rộn đi Hồ Ngõa đục băng bắt cá, không thể đến dự tiệc mừng của ngươi được, nên đưa quà mừng đến trước.” Mật Nương lùa cừu đến.

Mộc Hương mím chặt môi, “Lễ vật nặng quá, đây là muốn phân rõ quan hệ với ta sao?”

“Đã nhận lòng tốt của ngươi, đáng lẽ phải trả lại.”

“Ta đối tốt với ngươi cũng là vì ta đã nhận được lòng tốt của ngươi.” Mộc Hương bướng bỉnh lùi lại hai bước, “Không đến ăn tiệc thì thôi, Chung Tề cũng không có ý tốt, nên ta không đến nhà ngươi nói. Cừu thì ngươi mang về đi, ta không cần, nếu ngươi cho ta hai quả táo thì ta nhận.”

Mật Nương nhìn chằm chằm vào nàng ta, thấy vành mắt nàng ta đỏ hoe, cánh mũi phập phồng, cắn chặt môi dưới, nhất thời không nói gì, cho đến khi Ba Hổ và Chung Tề đi tới.

“Năm xưa ngươi đóng vai người bên phía mẫu gia đưa ta đi lấy chồng, ta cũng nên đưa ngươi đi, nhưng người không đến được, để ta bày tỏ chút lòng thành, hai con cừu này là đồ cưới ta tặng ngươi, không phải phân rõ quan hệ, ngươi đừng từ chối nữa.”

“Vậy ngươi đến dự không phải được rồi sao.” Mộc Hương cố chấp nhìn chằm chằm Mật Nương.

Mật Nương liếc nhìn Chung Tề, giơ bàn tay phải năm xưa đã cầm sừng cừu đâm chết Tô Hợp lên, cười tủm tỉm nói: “Chuyện đó không tốt đâu, ta không đi.”

Giết chết Tô Hợp là chuyện nàng có thể kiêu hãnh cả đời, Chung Tề vì chuyện này mà coi thường nàng, chê bai nàng, cả đời này nàng cũng không thể nào cùng bàn ăn cơm với hắn ta, càng đừng nói đến chuyện chúc mừng tân hôn cho hắn ta.

Trước
Tiếp