Những người sống ven sông ngày ngày đều thấy Ba Hổ xách một cái giỏ sang bờ tây đưa cơm, sau đó lại dắt chó, lùa bò lùa cừu ra ngoài ăn cỏ. Đến trưa, hắn lại xách một cái giỏ nặng trĩu, phía sau là một con chó lông tạp lon ton chạy theo. Đến chiều, chó lùa bò lùa cừu về trước, gần tối, hắn một tay xách giỏ, một tay xách bình sữa, vội vã đi về bờ tây với một mùi hương phảng phất trên người.
“Ba Hổ thế này là sắp có chuyện vui rồi, ngoại trừ lúc đánh phụ thân hắn, chỉ có mấy hôm nay là thấy hắn đi đứng hăng hái thế thôi.”
“Cũng có chút năng lực, biết cách lừa gạt tiểu cô nương. Mật Nương chắc cũng vì được hắn cứu nên mới cho hắn cơ hội thừa nước đục thả câu.”
Những người chăn nuôi ở Lâm Sơn đều cảm thấy Mật Nương đi theo Ba Hổ là thiệt thòi, tiểu nương tử ấy bộ dáng xinh đẹp, có gan có mưu, lại chịu khó, theo một nam nhân đến cả thân phụ cũng ra tay đánh thì sau này e rằng sẽ phải chịu khổ.
Nhưng những dân chạy nạn ở phía tây lại thèm muốn vô cùng, Ba Hổ có hơn ngàn con bò con cừu, trong nhà còn có cả người hầu, đặt ở Đại Khang thì đây cũng là một đại địa chủ rồi. Còn Mật Nương thì sao, chỉ là một cô nương nhà có tang suýt mất trinh tiết, chỉ được cái xinh đẹp, sao đáng để được Ba Hổ cung phụng như bà chủ nhà thế kia.
“Mấy hôm nay ngươi ngoan ngoãn nhỉ, làm chuyện gì khuất tất rồi sao?” Mộc Hương thấy Lan Nương cứ dán mắt vào hai người bên ngoài, đá nhẹ nhắc nhở nàng ta chú ý một chút, nước dãi sắp chảy ra rồi kìa.
“Ta có thể làm chuyện gì khuất tất chứ?” Lan Nương lớn tiếng, bất mãn nói: “Lúc ta nói thì ngươi ghét bỏ, giờ ta im lặng rồi lại cũng bị ngươi ghét bỏ, ngươi lo mà tự quản chuyện của mình đi.”
Mộc Hương bị giọng nói của nàng ta dọa giật mình, như bị ma nhập vậy, lúc nào cũng hốt hoảng.
“Ngươi có gì đó không đúng lắm.”
Lan Nương là người thế nào, những người sống trong lều này đều biết rõ, Mộc Hương còn từng bắt gặp nàng ta trốn bên ngoài nghe Uyển Nhi nói chuyện với a nãi của mình, bất cứ chuyện gì của ai nàng ta cũng phải dò la cho bằng được. Mấy hôm nay Mật Nương và Ba Hổ tình tứ, Mật Nương được hắn cung phụng như nương nương trong cung, ngày ba bữa đều có “tiểu thái giám” túc trực mang cơm mang thức ăn đến, Lan Nương lại bất thường, không hề nhắc đến hai người họ, cũng không xáp lại gần.
“Ngươi đổi tính rồi à? Mấy hôm rồi không thấy ngươi mưu tính chuyện hôn sự của mình nữa.” Mộc Hương và Phán Đệ nhìn nhau, trong đầu lóe lên một tia sáng, kinh ngạc nói: “Từ lúc Mật Nương bị Tô Hợp bắt cóc, ngươi đã như thế này, còn lẩn tránh Mật Nương nữa!”
Phải biết rằng, khi trước Mật Nương chỉ mới tìm được việc làm thôi, Lan Nương đã xun xoe mang cơm gắp thức ăn cho nàng.
“Ngươi đừng có nói bậy nói bạ! Nói thêm một lời nữa ta xé nát miệng ngươi.” Mộc Hương còn chưa nói dứt lời, Lan Nương đã bùng nổ, cảm xúc của nàng ta vô cùng kịch liệt, ánh mắt cũng chớp động không yên, nhưng khi chạm phải ánh mắt suy tư của Phán Đệ, biểu cảm trên mặt nàng ta dừng lại một chút, sau đó lập tức bình tĩnh lại, trấn tĩnh cảm xúc rồi ngồi xuống.
“Ta bị dọa sợ rồi, ta cứ tưởng Tô Hợp là người tốt, nhưng hắn lại điên cuồng lên kế hoạch hãm hại Mật Nương, ta cảm thấy mình không thể nhìn thấu lòng người, làm sao còn dám nhắc đến chuyện gả đi.” Nàng ta vội vàng giải thích.
“Ta nhớ đêm đó đáng lẽ phải đến lượt ngươi đi lùa cừu về, sao lại là Mật Nương đi?” Nếu không phải Mộc Hương đột nhiên nhắc đến chuyện này, Phán Đệ đã quên mất.
“Ta đổi cho Mật Nương, bụng ta đau muốn đi vệ sinh, nên nhờ nàng ấy đổi cho.” Nhắc đến chuyện này, Lan Nương tỏ ra sợ hãi và may mắn, “May mà Đại Hoàng đi theo sát Mật Nương, nếu đổi lại là ta đi một mình, ta bị Tô Hợp giết chết các ngươi cũng chưa chắc đã tìm thấy ta.”
“Không phải, nếu trước đó không biết, thì sau đó cũng đã biết rồi, Tô Hợp sẽ không hại ngươi. Lan Nương, ngươi lỡ lời rồi, ngươi thử nghĩ xem vừa nãy ngươi đã giải thích với Mộc Hương thế nào?” Mật Nương đột nhiên lên tiếng, dọa Lan Nương nhảy bật dậy, ánh mắt nàng ta hoảng loạn, nhưng cố gắng trấn tĩnh, song lại không sao nhớ nổi mình đã nói điều gì đặc biệt với Mộc Hương.
“Ngươi nói: ‘Ta cứ tưởng Tô Hợp là người tốt, nhưng hắn lại điên cuồng lên kế hoạch hãm hại Mật Nương, ta cảm thấy mình không thể nhìn thấu lòng người’.” Mật Nương lặp lại từng chữ cho nàng ta nghe, rồi hỏi: “Ngươi nghe từ miệng ai mà biết Tô Hợp lên kế hoạch hãm hại ta? Phán Đệ ngươi có biết không? Còn Mộc Hương? Không ai nói Tô Hợp nhắm vào ta đúng không?”
Mật Nương nhớ rằng khi nàng hỏi Ba Hổ, xung quanh không có ai khác, sau đó ngoài việc nói với Triệu a nãi, không ai biết Tô Hợp bắt cóc nàng là để trả thù Ba Hổ.
“Ta không biết, lẽ nào Tô Hợp nhắm vào ngươi? Hắn đi theo ngươi hay đến đó chờ sẵn?” Phán Đệ không nhịn được mà xoa cánh tay, chỉ nghĩ đến việc giữa ban ngày ban mặt có một người lén lút theo dõi mình, đã sởn gai ốc.
“Cái đó phải hỏi Lan Nương thôi.” Mật Nương bước qua ngưỡng cửa đến bên cạnh Lan Nương, tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng ta, “Có phải ngươi thông đồng với hắn để hãm hại ta không? Ngươi muốn hại chết ta sao?”
“Không, ta không có, Mật Nương ngươi tin ta, ta thực sự không có.” Lan Nương sợ hãi đến mức nước mắt tuôn rơi, “Ta nông cạn, nhưng thực sự không có ý hại người, ta thiếu suy nghĩ, nhưng không độc ác, ta cũng bị lừa thôi.”
Lan Nương hồn xiêu phách lạc ngã xuống đất, lúc này mới kể lại chuyện Tô Hợp tìm đến mình, ngay vào buổi chiều tối hôm trước khi Mật Nương bị bắt cóc, Tô Hợp đã ngang nhiên đến gọi nàng ta đi.
“Lúc đó các ngươi đều ở đó, hắn gọi ta ra nói chuyện riêng chỉ là để dò hỏi xem ngày hôm sau chúng ta làm việc gì. Sau khi biết đến lượt ta đi lùa cừu về, hắn cầu xin ta đổi ca cho Mật Nương, hắn nói hắn muốn biết vì sao Mật Nương lại chọn Ba Hổ mà không chọn hắn.”
Không nghi ngờ gì, Lan Nương bị hắn ta cầu xin vài câu đã đồng ý ngay, một nam nhân si tình, dù đối tượng si tình không phải là mình, nàng ta cũng sẽ bị sự si tình của hắn ta làm cho cảm động.
“Ta thực sự không ngờ hắn sẽ hại ngươi, trước khi ngươi được Ba Hổ tìm về, ta còn nghĩ Tô Hợp sẽ cứu ngươi. Hắn ngụy trang quá giỏi, hắn đã từng cùng chúng ta đi chăn cừu, đào rau, ta đâu thể nghĩ hắn lại có loại tâm tư này.” Lan Nương khóc đến mềm cả người, mấy hôm nay nàng ta cũng sợ chết khiếp, trong lòng tràn ngập sự may mắn vì Mật Nương không xảy ra chuyện gì, nếu không nàng ta sẽ mang trên lưng nửa mạng người.