Tương Khắc

Chương 4:


Chương trước
Chương tiếp

Lượt xem Lượt xem: 81   |   Lượt xem Cập nhật: 11/08/2025 06:38

Vị Phùng Viễn Sơn kia, Phương Thanh Huỳnh đã từng gặp một hai lần khi đến nhà họ Cố thăm bà cụ, là kiểu người hoàn toàn đối lập với Chu Thời Lễ.

Chu Thời Lễ trắng trẻo, văn vẻ lịch sự, còn có đôi mắt đào hoa bị che sau cặp kính, khi cười lên rất dễ khiến phụ nữ xiêu lòng. Còn Phùng Viễn Sơn thì cao lớn vạm vỡ, mày rậm mắt lạnh, chỉ cần đứng đó thôi, dù không nói gì cũng đủ khiến người ta e dè, ít ai dám chủ động tiếp cận.

Không hiểu sao, Phương Thanh Huỳnh lại thầm nghĩ rằng khí chất lạnh lùng cứng rắn trên người Phùng Viễn Sơn và Vân Thư có vẻ sẽ hợp nhau hơn. Trong đầu chị ấy thậm chí có thể tự động hiện lên hình ảnh hai người đứng cạnh nhau, quả thực không thể nào hợp hơn được nữa.

Bà cụ Cố và Phương Thanh Huỳnh nhất trí với nhau ngay lập tức, càng nói càng thấy chuyện này có triển vọng, việc xem mắt cứ thế được quyết định.

Chuyện còn lại là làm sao để thuyết phục Vân Thư đi xem mắt. Phương Thanh Huỳnh biết dù cô tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng trong lòng chắc chắn đang rất khó chịu. Càng như vậy, càng cần có những chuyện khác, những người khác để cô phân tán sự chú ý.

Khi Thẩm Vân Thư nghe Phương Thanh Huỳnh nói về chuyện này, ban đầu cô định từ chối, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Mấy hôm nay, chị Thanh Huỳnh vì chuyện của cô mà lo lắng đến mức miệng nổi cả mụn. Đối phương lại là cô giáo của chị Thanh Huỳnh. Đã nói xong xuôi rồi, cô không thể để chị Thanh Huỳnh ở giữa lại bị khó xử.

Hơn nữa, cô nghĩ rằng đối phương đồng ý xem mắt, phần lớn là vì không thể làm trái lời người lớn trong nhà. Tuy giờ nhà trai đang sống ở thị trấn, nhưng hộ khẩu lại ở thành phố, tìm đối tượng kết hôn chắc chắn cũng muốn tìm người thành phố. Dù có gặp mặt, có lẽ cũng chỉ là đi cho có lệ, để có cái mà báo cáo với trưởng bối.

Giống như chị Thanh Huỳnh nói, xem mắt là xem mắt, gặp là một chuyện, còn có thành hay không lại là chuyện khác. Vì vậy, gặp một lần thì cứ gặp. Cô chủ yếu muốn nhân cơ hội xem mắt này để ép bản thân tiến thêm một bước về phía trước.

Tuyết rơi ngày càng dày, chẳng mấy chốc đã chất đầy trên đường. Xe buýt cứ đi rồi lại dừng, chậm hơn nhiều so với bình thường. Thời gian hẹn là mười hai giờ trưa gặp nhau dưới gốc cây liễu lớn ở đầu đồng của thị trấn. Thẩm Vân Thư sợ người ta phải chờ nên vừa xuống xe buýt đã chạy thẳng đến gốc cây liễu lớn.

Dưới gốc cây liễu lớn trống không, chỉ có một chiếc xích đu đang đung đưa trong gió lạnh. Thẩm Vân Thư lục trong túi ra chiếc đồng hồ bọc trong khăn tay, đã hơn mười hai giờ mười phút rồi, chắc người ta không chờ được cô nên đã đi rồi.

Tuyết lớn bay đầy trời, bốn phía không một bóng người. Sau khi gặp Chu Thời Lễ, cái cảm giác căng thẳng trong người cô, trong sự tĩnh lặng bao trùm bởi tuyết rơi lất phất này, bỗng nhiên xả ra. Cô chậm rãi vuốt ve mặt đồng hồ đã cũ, nhớ đến anh trai mình, hốc mắt không kiểm soát được mà đỏ hoe.

Nước mắt một khi đã rơi thì có chút không ngừng lại được.

Ở nhà, sợ Tiểu Tri Ngôn nhìn thấy, cô không dám khóc. Ở nhà máy, không muốn người khác chê cười, cô giả vờ như không có gì. Dù những lời khó nghe đến tai cô, cô cũng có thể bình thản đối đáp lại khiến đối phương đỏ mặt tía tai, thực ra đầu ngón tay đều run lên vì tức giận.

Nếu anh trai cô vẫn còn, sẽ không ai dám bắt nạt cô như vậy.

Thẩm Vân Thư trốn trong góc tường, đối mặt với cây liễu lớn, lặng lẽ khóc rất lâu, cho đến khi tiếng chuông xe đạp trong trẻo xuyên qua màn tuyết phá vỡ sự lạnh lẽo. Cô vội vàng lau nước mắt, lấy khăn quàng che mặt, chỉ còn lại đôi mắt ướt đẫm nước lộ ra ngoài.

Chiếc xe đạp chao đảo trên nền tuyết rồi phóng vụt qua. Vai Thẩm Vân Thư đang cứng đờ bỗng chùng xuống. Cô nhìn bầu trời trắng xóa phía xa, khẽ thở dài. Có lẽ vì đã khóc một trận, những cảm xúc bị kìm nén trong lòng mấy ngày nay cũng vơi đi được phần nào.

Thẩm Vân Thư quấn chặt áo khoác, vắt túi lên vai. Cô phải đi nói với chị Thanh Huỳnh một tiếng rằng vì cô đến muộn mà buổi xem mắt không thành, không thể để chị Thanh Huỳnh bị cô giáo của mình giận dỗi.

Cô vừa bước đi, không xa đó, một người đàn ông cao lớn không nhanh không chậm đi tới. Tóc húi cua sắc bén, ánh mắt đen lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hờ hững. Chiếc áo khoác màu xanh quân đội mặc trên người anh không hề tầm thường, ngược lại còn toát lên vẻ uy nghiêm mà xa cách, như một góc tùng xanh thẳng đứng trên vách đá vạn trượng, cao vút tận mây xanh, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Thẩm Vân Thư nhận ra anh chính là Phùng Viễn Sơn trong ảnh, không khỏi thẳng sống lưng.

Phùng Viễn Sơn đứng lại cách cô vài bước, giọng nói trầm thấp mang theo chút khách sáo xa cách: “Xin lỗi, tôi có việc bận nên đến muộn.”

Thẩm Vân Thư vội đáp: “Không sao, tôi cũng vừa mới đến.”

Ánh mắt không chút hơi ấm của Phùng Viễn Sơn dừng lại trên đôi mắt ướt đẫm của cô.

Ánh nhìn của anh mang đến một áp lực vô hình. Thẩm Vân Thư khẽ chớp mắt, giấu đầu hở đuôi mà giải thích: “Vừa nãy gió thổi vào mắt.”

Phùng Viễn Sơn không quan tâm cô là khóc hay gió thổi vào mắt, anh chỉ giơ cổ tay nhìn đồng hồ rồi nói: “Đi thôi.”

Thẩm Vân Thư hỏi: “Đi đâu ạ?”

Phùng Viễn Sơn đến buổi xem mắt này hoàn toàn là để đối phó, anh định tốc chiến tốc thắng, tối đa nửa tiếng là xong. Một giờ chiều anh còn có hẹn với người khác để bàn chuyện, bây giờ đã gần mười hai giờ bốn mươi rồi. Anh trầm ngâm một lát rồi quyết định: “Đi ăn chút gì đi.”

Đã khóc gần nửa tiếng trong trời băng đất tuyết, trở về lại bị cảm, mà nếu để bà cụ biết anh đi xem mắt với cô, không những không ăn cơm mà còn làm cô đổ bệnh, chắc chắn tội danh này sẽ đổ lên người anh, sẽ mắng anh một trận tơi bời, anh chỉ muốn lỗ tai được yên tĩnh một chút.

Đến quán ăn, gọi đồ cho cô xong, anh sẽ trả tiền rồi đi ngay, bây giờ đi vẫn kịp. Người kia rất khó hẹn, lần này mà lỡ hẹn thì lần sau chưa chắc đã hẹn lại được.

Thẩm Vân Thư nhận ra phía sau anh chắc còn có kế hoạch khác. Dù sao cũng chỉ là đi cho có lệ, cơm có thể không ăn thì không ăn, cô không muốn anh tốn tiền, bản thân cô cũng không muốn tốn tiền.

Cô đáp: “Hay là thôi không ăn nữa, tôi không đói.”

Lời vừa dứt, bụng cô “réo” lên một tiếng. Âm thanh không lớn, nhưng xung quanh lại quá đỗi yên tĩnh.

Mi mắt Thẩm Vân Thư khẽ run rẩy, trên khuôn mặt trắng bệch nhanh chóng ửng lên một lớp phấn hồng nhạt, rồi lan đến vành tai mềm mại, không tài nào che giấu được.

Phùng Viễn Sơn mặt mày bình thản thu ánh mắt lại, quay người bước về phía quán ăn cách đó không xa.

Đi được vài bước, anh dừng lại, quay đầu nhìn người vẫn đứng yên tại chỗ, thản nhiên nói: “Đi theo.”

Chương trước
Chương tiếp