Tương Khắc

Chương 3:


Chương trước
Chương tiếp

Lượt xem Lượt xem: 81   |   Lượt xem Cập nhật: 11/08/2025 06:38

Cố Tùng Hàn sửng sốt, rồi vui sướng vì người gặp họa mà cười phá lên, “Bà cụ nhà chúng ta làm việc đúng là nhanh gọn lẹ. Hôm qua mới nói chuyện xem mắt, hôm nay đã sắp xếp xong rồi. Với tốc độ này của bà cụ, chưa đầy một tháng nữa là em đã có chị dâu rồi!”

Phùng Viễn Sơn kéo kéo khóe môi, thái độ từ chối cho ý kiến.

Cố Tùng Hàn tò mò, “Có ảnh không? Cho em xem với. Chắc chắn là xinh đẹp lắm. Bà nhà ta kén chọn thế cơ mà, người thường khó lọt vào mắt bà được.”

Phùng Viễn Sơn đáp, “Không có.”

Cố Tùng Hàn không tin. Anh ta chưa từng đi xem mắt, nhưng cũng từng thấy heo chạy, trước khi gặp mặt ai cũng phải xem ảnh trước chứ. “Không có ảnh thì lát nữa hai người gặp mặt kiểu gì? Ai cũng chẳng biết ai.”

Phùng Viễn Sơn nói, “Nếu cậu muốn biết thế, hay là hôm nay cậu đi xem mắt đi.”

Cố Tùng Hàn nghe ra sự thiếu kiên nhẫn trong giọng điệu của anh mình, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Mấy hôm nay tâm trạng anh mình vốn đã không tốt, giờ lại bị bà cụ ép đi xem mắt, anh ta vẫn nên đừng có mà tự tiện chọc giận lão hổ thì hơn.

Cố Tùng Hàn sợ Phùng Viễn Sơn không phải chỉ một chút, hai người là anh em bà con, bà nội ruột của Cố Tùng Hàn là bà ngoại ruột của Phùng Viễn Sơn. Phùng Viễn Sơn mất mẹ từ nhỏ, bố lại lấy vợ khác, nên từ bé anh đã được nuôi ở nhà họ Cố, anh lớn hơn Cố Tùng Hàn tròn bảy tuổi, nói Cố Tùng Hàn được anh nuôi lớn cũng không quá.

Từ nhỏ đã thế, Phùng Viễn Sơn chỉ cần sa sầm mặt là Cố Tùng Hàn chẳng dám ho he nửa lời. Chỉ khi có bà cụ nhà anh ở đó, Cố Tùng Hàn mới thỉnh thoảng dám làm càn với Phùng Viễn Sơn một chút.

Trong nhà họ Cố, bà cụ Cố luôn là người đưa ra quyết định cuối cùng. Chuyện bà cụ đã định, không ai có thể nói một chữ “không”. Bà cụ đã bảo Phùng Viễn Sơn đi xem mắt, dù Phùng Viễn Sơn không muốn cũng phải đồng ý.

Nói đến nhà họ Cố ở trấn Thanh Thạch này, dù ở trong huyện cũng khá có tiếng tăm. Ông cụ Cố Kính Chu là giáo viên cấp ba, từng giữ chức hiệu trưởng. Bà cụ Cố Lục Thiền Quyên là bác sĩ ở trạm y tế. Hai người có một con trai và một con gái, là hai sinh viên đại học duy nhất trong trấn hồi đó. Một gia đình mà có tới hai sinh viên đại học, đây đúng là chuyện “phần mộ tổ tiên đều bốc khói xanh”.

Người dân ở trấn Thanh Thạch ai cũng muốn được “lây” chút may mắn này. Con cháu đời sau của nhà họ Cố không đông đúc lắm, chỉ có mỗi Cố Tùng Hàn là cháu nội và Phùng Viễn Sơn là cháu ngoại.

So với Cố Tùng Hàn từ trong bụng mẹ đã cà lơ phất phơ, chẳng ra thể thống gì, mọi người đều nhìn Phùng Viễn Sơn với ánh mắt tốt đẹp hơn. Ai cũng bảo “nhìn trẻ ba tuổi như thấy cụ già”, đứa trẻ này từ nhỏ đã trầm ổn, lại còn rất có chủ kiến, cũng không ít người muốn gả con gái cho anh.

Chỉ là đến cấp hai, Phùng Viễn Sơn đã được bố đón về thành phố. Tốt nghiệp cấp ba thì đi lính luôn, xuất ngũ xong lại ở Quảng Châu hai năm, năm ngoái mới về trấn Thanh Thạch.

Ngay ngày hôm sau anh về, đã có người mai mối nối tiếp nhau đến, suýt nữa làm mòn cả ngưỡng cửa nhà họ Cố. Nhưng Phùng Viễn Sơn đến giờ vẫn chưa đi xem mắt một ai. Toàn bộ tâm trí anh đều dồn vào chuyện mở nhà máy, tạm thời chưa có ý định kết hôn.

Vốn dĩ, bà cụ không vội chuyện Phùng Viễn Sơn kết hôn, cũng sẽ không giục anh. Khác với ông cụ tính tình cổ hủ, bà cụ lại có tư tưởng rất phóng khoáng. Chuyện con cháu có kết hôn hay không, khi nào muốn kết hôn, bà cụ đều không quản, tùy bọn nhỏ tự mình vui vẻ.

Cháu trai mình mình hiểu rõ nhất. Nếu thực sự gặp được người mình thích, không cần người khác giục, anh tự khắc sẽ tìm mọi cách rước người về nhà. Hiện tại còn chưa muốn kết hôn, tức là chưa gặp được người ưng ý, bà cụ có ép cũng vô ích.

Nhưng hai ngày trước, không biết tin đồn từ đâu ra, nói Phùng Viễn Sơn lớn tuổi thế rồi mà còn chưa kết hôn, không phải vì lý do gì khác, mà là vì hồi ở Quảng Châu anh đã đánh nhau với người ta, làm tổn thương đến “cái gốc” của đàn ông, nói trắng ra là không được… lại còn là loại không thể chữa khỏi.

Mọi người đang bàn tán sôi nổi thì bà cụ Cố vừa lúc đang đi dạo bên ngoài, nghe thấy hết. Bà cụ liền cãi nhau với bọn họ ngay tại chỗ, cháu trai bà mới hai mươi bảy tuổi, đang độ tuổi sung sức, mùa đông lạnh thế này mà thỉnh thoảng vẫn tắm nước lạnh, sao có thể “không được” được chứ? Mấy người mới không được ấy, tổ tông mười tám đời nhà mấy người đều không được đâu!!!!”

Đừng thấy bà cụ đã gần bảy mươi tuổi, mà còn là một phần tử trí thức, nhưng khi bà cụ cất giọng cãi nhau thì hiếm ai thắng nổi. Cuối cùng, bà cụ thắng cuộc nhưng cũng tức đến mức cả đêm không ngủ được, sáng hôm sau vội vàng hò hét muốn sắp xếp chuyện hôn sự cho Phùng Viễn Sơn.

Kết hôn, phải kết hôn càng sớm càng tốt, nếu không tin đồn cứ lan truyền mãi thì chuyện giả cũng thành thật.

Nhưng kết hôn với ai mới là vấn đề mấu chốt, bà cụ suy đi tính lại hồi lâu, bỗng nhớ ra một người. Đôi mắt cười híp lại đó, ngay từ cái nhìn đầu tiên bà đã thấy yêu thích.

Những lời đồn đại ở thị trấn về cô gái ấy, bà cụ không phải là không nghe thấy, nhưng không ai hiểu rõ hơn bà rằng những lời bậy bạ đó hoàn toàn không đáng tin. Chẳng phải tin đồn cháu trai bà “không được” cũng là do đám người đó rêu rao từ những cái miệng thối như cứt chó vậy đó sao? Từ cái miệng đó mà ra thì chẳng có câu nào đáng nghe cả.

Một cô gái tốt như vậy, ai cưới được về nhà thì đó là phúc khí của nhà đó, để tránh đêm dài lắm mộng, bị người khác cướp mất, bà cụ không dám chậm trễ một khắc nào, lập tức nhờ người đến nhà nói chuyện.

Người mà bà cụ Cố nhờ là Phương Thanh Huỳnh. Phương Thanh Huỳnh cũng là bác sĩ ở trạm y tế, bà cụ Cố coi chị ấy như học trò của mình. Con gái của Phương Thanh Huỳnh, Tuế Tuế, là bạn cùng lớp mẫu giáo với Thẩm Tri Ngôn. Hai nhà ở gần nhau, hai đứa trẻ thường xuyên chơi đùa cùng nhau, dần dà Phương Thanh Huỳnh và Thẩm Vân Thư cũng trở nên thân thiết.

Phương Thanh Huỳnh coi Thẩm Vân Thư như em gái ruột, thương cô từ tận đáy lòng. Còn nhỏ tuổi mà bố mẹ, anh chị dâu liên tiếp qua đời, một mình cô dẫn theo Tiểu Tri Ngôn, những năm này mỗi một bước đi đều không dễ dàng. Cứ ngỡ đã tìm được người chân thành để trao gửi, ai ngờ Chu Thời Lễ lại là một tên khốn nạn “biết mặt không biết lòng”.

Những ngày này chị ấy đang tính toán tìm một mối hôn nhân mới cho Thẩm Vân Thư, nhất định phải ở mọi mặt đều “đè bẹp” Chu Thời Lễ. Quả nhiên, khi chị ấy đang hăng say liệt kê các ứng cử viên thì bà cụ Cố lại trao “cái gối” tới tận tay.

Chẳng có gia đình nào thích hợp hơn nhà họ Cố. Nhà họ Cố là một trong những nhà giàu số một số hai của thị trấn. Dì Cố ngày xưa đi học đại học, sau đó kết hôn vào ở trong thành phố, nghe nói gia thế nhà chồng có gốc gác lớn, nhưng rốt cuộc là có gốc gác như thế nào thì đến nay vẫn chưa ai làm rõ được, có rất nhiều lời đồn đại khác nhau, tóm lại là những người bình thường không thể dây vào được, mười nhà họ Chu cộng lại cũng không bằng một ngón chân của nhà người ta.

Chương trước
Chương tiếp