Vợ Góa Của Gã Chăn Lợn

Chương 36:


Trước
Tiếp

Lượt xem: 2,471   |   Cập nhật: 02/11/2025 20:41

Đồ Đại Ngưu ra khỏi nhà thuận tay xách theo cái xỉa gỗ nhọn đầu dựng bên tường, xiên hai bó củi đi được hai bước lại bỏ xuống một bó, kẻo đưa nhiều quá lần sau không có lý do để gõ cửa nữa.

Vội vã suốt đường, xông đến ngõ Nha Hậu thì trong ngõ còn chưa có bóng người, đi đến trước cửa nhà Hứa Nghiên thì nghe thấy tiếng đổ nước bên trong. Trong không gian yên tĩnh này, hắn hiếm hoi lắm mới gõ nhẹ vào vòng đệm cửa, nhìn thấy mồ hôi in trên vòng sắt, hắn lau tay vào quần áo, thầm mắng một tiếng.

“Ai đó?”

“Là ta, Đồ Đại Ngưu.”

Hứa Nghiên nhíu mày, sao hắn lại đến nữa? Là lại nổi hứng hay vẫn chưa bỏ cuộc? Nàng thầm nghĩ: “Ta còn tưởng hắn gặp trở ngoại quay đầu rồi chứ.”

Mở cửa ra liền thấy nam nhân đang vác củi đứng ngoài cửa mồ hôi nhễ nhại, vạt áo đã đổi màu, vẻ mặt căng thẳng cũng giãn ra chút. “Sao lại đến nữa? Ta thiếu củi thì tự mình sẽ mua, không muốn tốn tiền thì cũng có thể nhờ đại ca ta gửi cho.”

Đồ Đại Ngưu vốn đã căng thẳng, sau khi cửa mở càng không dám chớp mắt nhìn chằm chằm người sau cánh cửa, không bỏ sót sự thay đổi trên nét mặt nàng, hiếm hoi lắm mới lanh lợi một lần, mặt mày khổ sở tỏ vẻ đáng thương: “Sáng sớm ta chưa uống nước, lại chạy suốt đường nên ra đầy mồ hôi, nàng có thể cho ta xin một bát nước được không?”

Vẻ đáng thương của hán tử lỗ mãng sát thương quá lớn. Hứa Nghiên bị hắn làm cho choáng váng không kịp phản ứng, cảm thấy đến một bát nước cũng không cho người ta uống thì quá vô nhân tính, “Huynh đợi một chút, ta đi múc cho huynh.”

Đồ Đại Ngưu thừa lúc nàng chưa đóng cửa, vác bó củi chưa kịp đặt xuống vào trong, nghĩ nghĩ một chút, đóng cửa lại rồi đi vào sân. Không cần quay đầu, căn tiểu viện nhỏ bé như vậy, liếc mắt là thấy rõ ràng. Bao gồm cả cái mái che bị đổ và cái bếp nhỏ cao đến đầu gối, vì để Hứa Nghiên không phản cảm, hắn đặt củi dựa vào tường, mình cũng dựa vào bức tường bên cạnh cửa, không hề đi loạn một bước.

Hứa Nghiên đi ra thấy hắn đứng dựa tường cũng không nói gì, thậm chí không để ý đến cánh cửa đã đóng lại, nàng đưa cái muôi hồ lô ra: “Trong nhà không có bát dư, huynh dùng muôi mà uống vậy.” Thực ra là trong nhà không có bát, nàng không ăn cơm ở nhà, chỉ mua một cái bát uống nước.

Nửa muôi nước lớn, Đồ Đại Ngưu uống hết sạch, không còn lại một giọt, hắn đưa muôi cho Hứa Nghiên xong còn ợ một tiếng vang dội. Hứa Nghiên không nhịn được, mỉm cười nói: “Nước giếng trong trấn không ngọt bằng nước ở thôn nhỉ?”

Đồ Đại Ngưu: “……”

Ta nói ta không phải uống nước no nàng có tin không?

Hứa Nghiên nhìn trời, mặt trời đều đã sắp ló dạng, không có thời gian dây dưa nữa, liền đuổi người đi: “Ta phải ra ngoài, huynh cũng đi làm việc của huynh đi, ssau này đừng đưa đồ cho ta nữa, ta sẽ không nhận đâu, trước đó ta đã nói rõ ràng với huynh rồi, ý vẫn như thế, huynh đi đi.”

“Lời nàng nói ta đã quên mất hết, thật lòng muốn cưới nàng, hiện giờ nàng không có thời gian, đang vội ra ngoài, buổi chiều chúng ta có thể nói chuyện một vài câu hay không? Ta sẽ đợi nàng về.”

Thấy vẻ bám riết không buông của Đồ Đại Ngưu, sắc mặt Hứa Nghiên không được tốt, cảm thấy người này thật sự là một kẻ lưu manh, thật lòng ư? Nghĩ đến chuyện dây dưa trên phố trước đây bị người ta nhìn thấy, Hứa Nghiên đồng ý: “Được, giờ Mùi ta sẽ về, đến lúc đó huynh đến đây tìm ta đi.”

Hứa Nghiên đi rồi, Đồ Đại Ngưu cứ như con ruồi không đầu, lang thang khắp ngõ Nha Hậu, đến đâu thì đến, đi mệt thì tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nghĩ xem buổi chiều nên nói gì. Lần đầu tiên hắn cảm thấy cái thứ gọi là thời gian này vừa nhanh vừa chậm, chẳng có lấy một chút chuẩn mực.

Cho đến khi hắn bị người ta gọi lại, ba nam nhân mặt đầy cảnh giác hỏi hắn: “Ngươi tìm ai?”

Đồ Đại Ngưu nhìn quanh, nhất thời không nhớ ra đây là đâu, ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời đã ở đỉnh đầu, ống khói hai bên ngõ cũng bốc lên mùi dầu mỡ, hắn không trả lời câu hỏi của nam nhân kia, ngược lại hỏi họ: “Đây là đâu thế?”

Ba nam nhân nhìn nhau, nghi ngờ đầu óc người này có bệnh, nhưng thân hình của hắn vạm vỡ, cũng không dám mắng người, chỉ cứng nhắc nói: “Nghe nói ngươi lảng vảng ở đây đã gần một canh giờ, ngươi lại hỏi bọn ta đây là đâu? Ta mặc kệ trong lòng ngươi có ý đồ xấu gì, mau đi đi, không ta sẽ báo quan đấy.”

“Chậc, ngươi nói cho ta biết đây là đâu thì chẳng phải ta đi rồi à.” Đồ Đại Ngưu lười dây dưa với những kẻ không có đầu óc này, chọn một hướng rồi bước ra khỏi ngõ.

Hắn càng không đáp lời, ba người này càng cho rằng hắn đang do thám, thấy hắn đã đi rồi mà họ vẫn còn do dự không biết nên làm thế nào, đợi người mất hút cũng chẳng đưa ra được quyết định nào, chỉ dặn dò người nhà gần đây cẩn thận hơn.

Đi ra đến đường lớn mới nhận ra nơi này, đây là đã đi quá xa, đi tận đến phía nam trấn, gấp rút bồn chồn sải bước lớn vội vã chạy về ngõ Nha Hậu, đi được nửa đường thì gặp Hứa Nghiên cũng đang đi về nhà, hắn chạy vài bước đuổi kịp nàng: “Thật là trùng hợp, lại gặp nhau trên đường, nàng ăn cơm chưa?”

“Ừ, ăn rồi. Huynh từ trong nhà chạy đến sao? Không cần vội, buổi chiều ta ở nhà suốt.”

“Không phải, ờ, ta có bạn bè ở đây, ta ở nhà hắn.”

Nghĩ đến cái tiểu viện không cách âm, nói chuyện trong sân thì hàng xóm nghe rõ mồn một, vừa khéo lại gặp hắn, Hứa Nghiên không định quay về nữa. “Tìm một chỗ vắng người nói chuyện đi, quay về phải tốn không ít thời gian.”

“Ây, được.”

Dừng lại bên bờ sông. Hứa Nghiên vừa mở miệng đã bị ngắt lời: “Nàng đừng nói gì vội, nghe ta nói trước đã, kẻo lát nữa ta căng thẳng lại quên mất những lời muốn nói.”

“Được, huynh nói đi.”

“Từ trước Tết ta nói thích nàng đến giờ, tấm lòng ta chưa từng thay đổi, vẫn luôn muốn cưới nàng về nhà, quả thật, lúc ban đầu ta có cảm tình với dung mạo của nàng. Ây, nàng đừng bĩu môi, thích nàng xinh đẹp đâu phải là chuyện xấu, nhưng cô nương xinh đẹp không phải là không có, chỉ là ta nhìn thấy nàng thì tim cứ đập thình thịch, rồi trở nên không biết ăn nói. Ta chưa từng lấy lòng cô nương nào, nghĩ nàng thích ăn giò lợn nên ta tặng nàng để bồi bổ cơ thể, biết nàng thích đọc sách, ta liền nhờ bạn bè giúp ta tư vấn, chính là quyển sách ta tặng nàng đó. Nhưng nàng quá lạnh nhạt, ta lo lắng lần sau gặp lại nàng sẽ ném sách trả lại ta, nên ta muốn đợi, đợi nàng quên quyển sách đó rồi mới đến tìm nàng, nhưng không may, lợn nái nhà ta đẻ con, ta phải chăm sóc nó sinh nở, đợi việc nhà xong xuôi thì thời gian đã qua hơn nửa tháng.”

Thấy Hứa Nghiên lại bĩu môi, Đồ Đại Ngưu lo lắng nàng không tin, vội vàng rút cây bút lông từ trong ngực ra: “Thật đó, ta lừa nàng thì ta là lợn, vốn dĩ mua bút lông cùng với sách, nhưng hôm đó tặng sách quá căng thẳng nên quên mất, mang về ta phải đặt dưới gối mới ngủ được. Thật đó, ta thật lòng thích nàng, không chỉ là vì nàng xinh đẹp, mà nàng còn biết đọc biết viết, còn có thể làm phu tử, ta đặc biệt bội phục nàng. Ta biết ta không biết chữ có lẽ không xứng với nàng, nhưng ta có thể làm việc, có thể kiếm tiền, thích nàng, đối xử tốt với nàng. Dù nàng có ở bên ngoài chịu phải uất ức, không muốn làm phu tử, không muốn kiếm tiền nữa, ta cũng có thể nuôi nàng, không đánh không mắng.”

Hứa Nghiên cúi đầu, cảm thấy mặt có chút nóng lên, không biết có đỏ lên không, giọng điệu có chút nhẹ bẫng hỏi: “Nói xong chưa?”

“Ta quá căng thẳng, nói hơi lộn xộn, chắc là chưa nói hết, sau này ta nhớ ra có thể bổ sung không?” Đồ Đại Ngưu xòe lòng bàn tay cho nàng xem: “Nàng xem, mồ hôi đầy tay, ta nói lời giả dối đã thành thói quen, sẽ không ra mồ hôi đâu.”

“Phi, không phải, ta đã nhiều năm không nói dối rồi, cho nên… không đúng, chính là ta không thích nói lời trong lòng với người khác. Cho nên giờ ta vừa căng thẳng vừa ngại ngùng lại sợ nàng từ chối, nên mới đổ mồ hôi.”

Đồ Đại Ngưu căng thẳng chăm chú nhìn người trước mặt, muốn nàng nói chuyện nhưng lại sợ nàng nói lời từ chối, hận không thể giật cái miệng nàng đặt lên người mình, tự mình giúp nàng đồng ý.

“Đồ Đại Ngưu, mấy năm nay huynh thay đổi cũng lớn thật.” Nói xong câu này Hứa Nghiên quay lưng bỏ đi.

Đồ Đại Ngưu đi theo sau nàng, lặp lại câu này để suy ngẫm, nhưng không hiểu rốt cuộc là ý gì, đành cẩn thận hỏi: “Nàng không từ chối ta đúng không?”

“Củi nhà ta giao hết cho huynh trước đã.” Hứa Nghiên quyết định thử xem.

“Hề hề, không có trước sau gì hết, tất cả đều là việc của ta.” Đồ Đại Ngưu vui mừng khôn xiết, đi theo sau Hứa Nghiên luyên thuyên nói đủ thứ hắn nghĩ ra.

Đi qua ngã rẽ, Hứa Nghiên đột ngột dừng chân, chỉ tay sang phải: “Huynh đi theo ta làm gì, huynh nên về nhà đi.”

Đúng là ngã rẽ về nhà, nhưng Đồ Đại Ngưu không vội về, hắn muốn ở bên Hứa Nghiên thêm một lát, nên tìm cớ: “Ta đi cùng nàng về lấy cái xỉa gỗ.”

“Cái xỉa gỗ buổi sáng ra cửa không phải đã đưa cho huynh rồi hả?”

“……Đưa cho ta rồi?”

“Ừ, có lẽ huynh mang đến nhà bạn huynh đấy, huynh có đi lấy không?”

“Không, không cần đâu, ta về trước, bữa khác sẽ lấy.”

Trước
Tiếp