Ngô Cẩm Họa thong thả bước ra khỏi viện của Đông chính viện Đại phu nhân, nhưng ngẩng đầu lên đã thấy người đang ngồi ở hành lang chờ mình, nàng bước tới phía trước, “Thì ra Đại thiếu nãi nãi vẫn chưa về phòng sao?”
Vương Nhã An lười biếng dựa vào cây cột chạm khắc ở hành lang, quay người cười nhìn nàng, “Diệu Diệu muội muội, ta đang đợi muội.”
Ngô Cẩm Họa thầm cười một cách bất đắc dĩ, cảnh tượng này quả thật quá quen thuộc! Còn nhớ lúc trước nàng cũng đã từng chặn Đại công tử Lục Tuân, phu quân của cô nương Vương gia này, cũng bằng câu nói: Đại công tử, ta đang đợi ngươi.
“Đại thiếu nãi nãi đây là cũng muốn làm một cuộc giao dịch với ta?” Nàng từ từ ngồi xuống lan can hành lang đối diện Vương Nhã An.
Hải đường buông rủ từ mái hiên khẽ lắc lư trên đầu cành, duyên dáng lung lay theo gió, nàng nhẹ nhàng lướt qua cành hoa đang nở, nghiêng người nhìn nàng ta, “Xem ra Đại thiếu nãi nãi và Đại công tử rất thân mật khăng khít cùng hòa sắt cầm minh, ngay cả những lời không nên nói Đại công tử cũng kể cho ngài nghe.”
Vương Nhã An cười rất đắc ý và ung dung, “Điều này tất nhiên là phải cảm tạ Diệu Diệu muội muội rồi, dù sao theo lý mà nói, muội cũng coi như là người mai mối cho ta và phu quân.”
Ngô Cẩm Họa khẽ nhướng mày, khóe môi cũng cong lên một nụ cười, ôn hòa mà sắc sảo, “Đại thiếu nãi nãi cứ gọi ta là Cẩm Họa, ta không quen người không thân thiết gọi tên mụ của ta.”
Vương Nhã An lại che miệng cười khẽ, “Thế thì cũng đúng, dù sao thì một thời gian nữa cũng không biết ta có nên gọi ngươi là Nhị bá mẫu hay không nữa?”
Nàng ta lại che miệng cười phì một tiếng nữa, “Ôi, có lẽ ta không nên nói như vậy, dù sao thì Quốc công gia cũng chưa từng nói sẽ cưới ngươi. Chỉ là ngươi tự dâng tận cửa, ôi chao, nếu nạp làm thiếp thất thì còn có thể chấp nhận được.”
Ngô Cẩm Họa chậm rãi thu lại nụ cười, “Vậy Cẩm Họa thật sự phải đa tạ Đại thiếu nãi nãi đã quan tâm! Chỉ là suy đoán vô căn cứ quá tổn thương lòng người, Đại thiếu nãi nãi nói chuyện vẫn nên cân nhắc thể diện của mọi người, dù sao ai cũng không biết chuyện tương lai sẽ diễn biến ra sao. Lỡ đâu một ngày nào đó ta thật sự trở thành Nhị bá mẫu của Đại thiếu nãi nãi thì sao?”
Vương Nhã An khẽ nhếch mày, cười nói: “Người ta nói giáo dưỡng của tiểu thư khuê các rất quan trọng, quả nhiên là như vậy. Ta chưa từng thấy nữ tử nhà nào lại không biết liêm sỉ như ngươi, ôi, cũng đúng, nghe nói kế mẫu của ngươi trước đây là thiếp thất được phù chính, nay vì gia nghiệp có người kế thừa, lại dùng thân phận nữ tử để kinh doanh buôn bán, thảo nào cô nương hành xử lại thiếu gia giáo như vậy.”
“Ôi chao, ngươi không nghĩ rằng ngươi làm thiếp thất của Quốc công gia rồi cũng có thể có một ngày được phù chính sao? Vậy thì ta phải dạy ngươi một câu, có lẽ cô nương không biết, ở những gia đình quyền quý như bọn ta không có cái kiểu đó đâu!”
“Vậy thì sao?” Ngô Cẩm Họa nhíu mày, “Đại thiếu nãi nãi chặn đường ta hôm nay, là chỉ muốn ở đây sỉ nhục tư? Ta thật không biết ta đã đắc tội với Đại thiếu nãi nãi từ lúc nào, mà đáng để Đại thiếu nãi nãi nhục mạ bằng lời lẽ như vậy?”
Nàng khựng lại một chút, giả vờ nghi hoặc nhìn Vương Nhã An, “Eo, lúc nãy ở phòng Đại phu nhân, Đại thiếu nãi nãi không phải vẫn còn ra vẻ lấy lòng ta sao?”
Vương Nhã An hơi nheo mắt lại, nụ cười cong lên pha lẫn một chút khinh bỉ, “Ngô Cẩm Họa, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì? Ta lấy lòng ngươi, ngươi cũng xứng sao! Ngươi cũng không nhìn lại dung mạo và thân thế của ngươi, đầu tiên là quyến rũ phu quân ta không thành, nay lại dám nhòm ngó cô phụ ta, thật đúng là một thứ giống như bọn câu lan!”
Ngô Cẩm Họa không khỏi nhìn kỹ nữ tử trước mặt, trong mắt nàng lướt qua một tia cười khổ thoáng qua, “Đại thiếu nãi nãi dựa vào đâu mà khẳng định ta đã quyến rũ Đại công tử? Còn có cô phụ của Đại thiếu nãi nãi là vị nào?”
“Theo ta được biết, nhà cô nương thế hệ trước chỉ có một cô nương, đó là Đại cô nương đã qua đời vì bệnh mười mấy năm trước, nhưng ta chưa từng nghe nói có công tử nhà nào đã cưới Đại cô nương Vương gia?”
Vương Nhã An trừng mắt nhìn lại, cười lạnh một tiếng, “Ngươi đang cố ý hỏi đấy à? Ngươi đừng tưởng phu quân ta từng nói muốn cưới ngươi, ngươi liền tin là thật! Hiện giờ phụ thân ngươi còn đang bị lưu đày ở Lĩnh Nam kìa! Cho nên với thân phận nữ nhi của tội thần như ngươi, ngay cả làm thiếp thất của phu quân ta cũng không xứng.”
Kể từ khi nàng ta gả vào phủ Quốc Công, hễ nhắc đến cái tên Ngô Cẩm Họa, toàn bộ phủ này lại không ai là không khen ngợi. Dù là mấy cô nương phủ Quốc Công, hay bà mẫu mà nàng ta lấy lòng đều trông ngóng không thôi. Ngay cả phu quân nàng ta, khi nói về nàng cũng đầy vẻ tán thưởng.
Nàng ta tò mò không chịu nổi, rốt cuộc chỉ là kẻ có phụ thân là tội thần bị lưu đày, có gì mà đáng tự hào.
Từ nhỏ nàng ta vì giống với cô cô mà được tổ phụ tổ mẫu trong nhà yêu thương nhất, nàng ta còn là đích nữ trưởng của Nội các Thứ phụ đương triều. Vốn dĩ nàng ta ở phủ Quốc Công như cá gặp nước, được trưởng bối khen ngợi, cùng phu quân ân ái.
Nhưng dựa vào cái gì mà nàng vừa trở về phủ Quốc Công, lại giống như một công chúa đương triều trở về cung, toàn bộ phủ nghiêm chỉnh chờ đợi, bà mẫu ngày ngày mong chờ nàng đến thăm, còn phải sai Triệu ma ma đích thân đi mời.
Ngay cả Quốc công gia, người ở Vương gia giống như thần phật quỷ quái, cũng cẩn thận che chở cho nàng.
Và cả ánh mắt phu quân lúc nào cũng không thể rời đi, vẻ tán thưởng và yêu thích gần như tràn ra lời nói, hắn ta không nhận ra sự yêu thích của mình, nhưng nàng ta quá hiểu ánh mắt đó, bởi vì nàng ta cũng đã từng nhìn người khác như vậy, một người trong bức họa, hắn vốn là vị phu quân của cô cô, trẻ tuổi tuấn mỹ, tài năng xuất chúng, thật tiếc là cô cô không có phúc phận.
Vốn dĩ, nàng ta là người được gia đình bồi dưỡng để trở thành Quốc công phu nhân tương lai cho hắn, nàng ta ta ngày ngày học tập cầm kỳ thi họa, lễ nghi cử chỉ của cái gọi là danh môn thục nữ, chỉ để có thể xứng đôi với hắn. Chỉ tiếc, chỉ tiếc là hắn lại chỉ nhớ nhung cô cô đã chết, mà hoàn toàn không nhìn thấy nàng ta.
