Buổi xế chiều, Anh quốc công Lục Mậu đích thân đến cổng lớn Lâm phủ.
Từ giữa trưa nhận được bái thiếp của hắn, Lâm phủ đã dọn dẹp nhà cửa để tiếp đón, cánh cổng lớn mở rộng, đại gia, tam gia Lâm gia cùng ba vị thiếu gia đều ra tận cổng đứng chờ để đón khách.
Sau khi nghênh đón Lục Mậu vào chính sảnh của Lâm phủ, lại cho tất cả con cháu trong nhà đến bái kiến và trò chuyện vài câu với hắn, sau đó Lục Mậu được Lâm đại gia và những người khác dẫn đến viện Vân Thâm để gặp Lâm lão thái gia.
Mọi người đứng chờ bên ngoài cổng viện Vân Thâm, chưa đầy một khắc, gã sai vặt đã cung kính tiễn Lục Mậu ra ngoài.
Đám người Lâm đại gia không biết hai người họ đã mật đàm những gì, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ một mực cung kính đưa hắn vào thư phòng ở ngoại viện.
Trong thư phòng đã chuẩn bị tiệc trà nhỏ, Lục Mậu an vị ở trên, kỳ thực hôm nay Lục Mậu không rảnh rỗi lắm, hắn đến Lâm phủ chỉ vì tiểu cô nương gan lớn kia lại gây ra họa lớn tày trời.
Hắn nói mãi nàng vẫn không nghe, thực sự không có cách nào với tiểu cô nương này, lẽ ra nên để nha đầu này chịu khổ một chút, mới biết thế nào là thu lại gai nhọn, nhưng cứ nghĩ đến việc nàng sẽ bị thương, sẽ khóc lóc, thì lòng hắn lại bắt đầu lo lắng bất an.
Tựa như nàng luôn có cách khơi dậy chút mềm lòng cuối cùng trong lòng hắn, điều này khiến hắn có chút bực mình với nàng, sao lại cứ phải khiến bản thân sống một cuộc sống không như ý thế kia!
Nhưng hắn còn có thể làm gì nữa đây, chỉ có thể đưa nàng vào dưới cánh chim của mình mới có thể yên tâm mà thôi!
Ngay sau đó, đám nha hoàn mang lên trà bánh, hoa quả bốn mùa, và cả trà Vũ Di Nham.
Mấy vị đại gia của Lâm gia đều giữ thái độ trang trọng cung kính, ngồi ở bên cạnh.
Lâm đại gia đích thân dâng trà cho Lục Mậu, “Không biết Quốc công gia thích trà gì, hiện tại trong nhà không có trà quý, xin Quốc công gia tạm dùng!”
Lục Mậu nâng chén trà nhấp một ngụm, thần thái lười biếng, khóe môi khẽ nhếch, “Trong các loại trà Vũ Di Nham, Vô Tri Xuân có giá cao nhất, vào miệng ngọt nhẵn, lưu hương nơi cỗ họng, trà này đã rất tốt.”
“Vâng, được lời khen của Quốc công gia là vinh hạnh vô cùng của loại trà này.”
Lục Mậu lắc đầu cười cười, “Quá lời rồi.”
Hai người trò chuyện một lát, Lâm Sở Ngọc và Lục Mậu lại nói chuyện vặt vãnh trong triều đình và Hàn Lâm viện, cứ phảng phất như đang đối đáp với cấp trên, lần lượt báo cáo các công việc cho Lục Mậu nghe.
Sắc mặt Lục Mậu ôn hòa, không hề có chút mất kiên nhẫn, đều lần lượt đáp lời, coi như cũng hợp ý nhau.
Ngược lại, Lâm đại gia đột nhiên nhận ra mình đã quá dài dòng, sợ làm người ta chán ghét, liền vội vàng liên tục thỉnh tội.
Lục Mậu cũng không để tâm, thái độ khiêm tốn phất phất tay, “Không sao, thực ra hôm nay ta đến, chỉ vì lão thái thái trong nhà nhớ biểu cô nương, nói muốn đón cô nương về ăn lễ Đoan Dương.”
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, lời này chẳng qua chỉ là câu khách sáo để giữ thể diện cho hai nhà, nhưng Lục Mậu còn chịu giữ chút thể diện này, Lâm gia bọn họ cũng chỉ có thể cảm ơn và đón lấy.
“Vâng, vâng,” rồi vội vàng sai người đi mời Ngô Cẩm Họa đến.
Một lát sau, một bóng người từ xa chậm rãi đi đến, Lục Mậu liếc mắt một cái đã thấy tiểu cô nương kia.
Nàng dường như xưa nay luôn mặc loại quần áo rất nhã nhặn, tiểu cô nương ấy, cũng không thích mặc đồ đỏ cài xanh, thật sự có chút đáng tiếc.
Sau đó lại nhớ đến nàng đang mang trọng tang trên người, khẽ thở dài, sao mỗi lần gặp cô nương này, đều không kìm được lòng mà thương xót!
Ngô Cẩm Họa đi tới, vào thư phòng cung kính hành lễ, bái kiến Lục Mậu.
Ngay sau đó, Lục Mậu lại nhạy cảm cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng khác đang nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương, hắn khẽ liếc mắt tìm kiếm khởi nguồn ánh mắt, liếc ngang một cái, lại phát hiện ra là Đại công tử Lâm gia đang dõi theo Ngô Cẩm Họa.
Vị Đại công tử Lâm gia này phẩm mạo có vẻ không tồi, nhưng thực sự quá non nớt, chỉ là một thiếu niên không biết che giấu dục vọng của mình, nhìn sơ qua, tính cách có vẻ văn nhã ôn hòa, nhưng lại có chút chậm chạp, thực sự không có sự quang minh lỗi lạc của một công tử thế gia.
Với phẩm chất như hắn ta, làm sao có thể xứng đôi với tiểu cô nương được.
Ngay sau đó, Lục Mậu thầm lắc đầu, cười cười, điều này thì có liên quan gì đến mình đâu, lại đi lo chuyện bao đồng!
“Như vậy Lâm thị giảng các người cứ đi trước đi, cũng không cần tiễn, ta và cô nương nói chuyện một lát, rồi sẽ đưa nàng ấy về phủ Quốc công.”
Lâm đại gia vội cúi người chắp tay, “Sao lại được, đáng ra nên mời Quốc công gia ở lại dùng bữa cơm đạm bạc mới phải.”
Lục Mậu ngắt lời ông ta đang lải nhải, “Thôi, ông cứ đi đi, để tiểu nha đầu này ở lại nói chuyện với ta là được.”
Lâm đại gia thầm suy đoán trong lòng, vị Quốc công gia này sao lại quan tâm và để ý đến ngoại sanh nữ của mình thế kia? Chẳng lẽ…
Rồi ông ta lại lắc đầu, nói cho cùng Lục Mậu và Ngô Cẩm Họa cũng thuộc vai vế thúc chất, hẳn là không phải như ông ta nghĩ, thôi thôi, ông ta cũng không quản được nhiều như vậy!
“Được được, Diệu Diệu cháu hãy ở lại nói chuyện với Quốc công gia đi.”
Sau đó ông ta nghĩ lại, thực ra nếu đúng là như vậy, cũng không phải là chuyện xấu!
Thế là, ông ta lại nói: “Cữu cữu đã dặn cữu mẫu của cháu dọn dẹp hành trang cho cháu rồi, có thiếu thứ gì thì bảo cữu mẫu cháu lấy cho, về tới phủ Quốc công hãy sống thật tốt, những chuyện trước đây hi vọng Diệu Diệu đừng để trong lòng, sống vui vẻ lên một chút.”
Ngô Cẩm Họa đáp, “Vâng, xin tuân theo lời dặn của cữu cữu.” Rồi nhìn bóng lưng Lâm đại gia vội vã rời đi, trong mắt nàng có chút xúc động nào không? Nàng không biết, cũng không muốn biết nữa.