Ý Xuân Chẳng Muộn

Chương 54: Ta có một bầu rượu xuân, trời đất bao la không có nơi nào nàng không thể đến… (2)


Trước
Tiếp

Lượt xem: 5,242   |   Cập nhật: 19/08/2025 16:00

Ngô Cẩm Họa chỉ biết, Lâm gia chưa bao giờ nghĩ đến việc bảo vệ nàng, nàng quay đầu nhìn Lục Mậu, vốn còn không tốt bằng người xa lạ trước mắt này, “…Nhị gia.”

Lục Mậu cau mày, thở dài, “Chẳng phải ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, mọi việc phải lấy việc bảo toàn bản thân làm trọng, tiểu cô nương ngươi đây quyết làm khó ta rồi đúng không?”

Nàng trịnh trọng bái xuống trước mặt Lục Mậu, “Cẩm Họa cảm ơn Nhị gia, ta cũng không định làm khó ngài, chỉ là ta muốn làm vậy mà thôi!”

“Làm gì thế này, còn không mau đứng lên!”

Ngô Cẩm Họa cắn môi dưới, không phản bác nữa, “Vâng, sau này sẽ không thế nữa.”

Nghe lời này, Lục Mậu lại càng nhíu chặt mày hơn, hắn không khỏi nhìn chằm chằm Ngô Cẩm Họa, tiểu nha đầu hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo như trước, trông ủ rũ như một con công kiêu hãnh bị đánh bại vậy.

Lục Mậu nheo mắt quan sát Ngô Cẩm Họa, hỏi: “Lại làm sao thế Không phải vừa mới thắng một trận ư, sao lại có bộ dạng ủ dột thế này?”

Ngô Cẩm Họa có chút bối rối nhìn hắn, “Nhị gia, sao mỗi lần ngài đều có thể nhìn thấy cảm xúc mà ta đã cố gắng che giấu…”

“….” Còn có thể vì sao nữa? Chẳng qua là để bụng mà thôi, nhưng hắn không nói ra, dù sao Tiểu cô nương cũng chỉ là một nha đầu.

Ánh mắt Lục Mậu quá phức tạp, quá sắc bén, khiến nàng không kìm được phải cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa.

“Vẻ mặt không vui, giấu cũng không giấu được, sao lại không nhìn ra!”

Bộ dáng của hắn có vẻ không để tâm lắm, khiến nàng có chút không hài lòng, nhưng không hài lòng điều gì? Nàng cũng không nói rõ được, có lẽ hắn là một người giỏi nhìn thấu, thấy rõ từ những điều nhỏ nhặt chăng!

Nghĩ lại, nếu hắn không sinh ra trong gia đình quyền quý này, mà là một học trò có chí tiến thủ, thì dù không thể làm quan đến chức Nội các, cũng phải là một vị phán quan xử án như thần rồi đi?

Hoặc nếu xuất thân không tốt, lưu lạc nơi thôn quê, thì cũng không phải là gã thô lỗ ở đầu thôn, mà phải là một bán tiên thần cơ diệu toán.

Ngô Cẩm Họa nghĩ đến đó, liền lén cười trộm.

Còn thần sắc của Lục Mậu có vài phần ý vị chưa nói hết lời, Ngô Cẩm Họa bị nhìn chằm chằm vẫn có chút bất an, liền vội vàng kìm lại nụ cười, cúi đầu, không nói gì.

Lục Mậu nhìn nha đầu bây giờ lại vui vẻ như một con chuột nhỏ ăn vụng được dầu mè, thực sự có chút bất đắc dĩ, “Thôi được rồi, đi về nhà với ta nào.”

Hai người cùng nhau ra khỏi Lâm gia, đi đến trước cỗ xe ngựa ngoài cổng, Ngô Cẩm Họa lại dừng bước, quay đầu nhìn lại Lâm phủ, hỏi: “Nhị gia, sao lại không thích ta?”

“Hả…?” Lục Mậu ngẩn người.

Ngô Cẩm Họa ngẩng đầu nhìn hắn, “Sao trên đời này lại không tìm thấy một người nào thích ta, quan tâm đến ta?”

Mặc kệ là phụ thân, mẫu thân, hay ở Lâm gia, phủ Quốc công, đều không tìm thấy một người chỉ quan tâm đến nàng. “Có phải vì ta không tốt hay không?”

Lục Mậu cũng cúi đầu nhìn tiểu cô nương, vẻ mặt kia có chút tủi thân, cứ như đang tố cáo với hắn, khiến lòng hắn khẽ run lên, không kìm được mà nảy sinh lòng trìu mến.

Hắn đưa tay, khẽ vuốt tóc nàng, “Tại sao lại phải hạ thấp bản thân như vậy? Ngươi rất tốt, không cần tự ti.”

“Nếu có người vừa nói thích ngươi, vừa đối xử không tốt với ngươi, lại còn cố gắng muốn thay đổi ngươi…” Mặt mày hắn lạnh đi vài phần, “Vậy thì nên tát cho họ một cái thật mạnh, bảo họ cút đi!”

“Hơn nữa, tại sao lại cần người khác thích? Bản thân ngươi thích mình là được rồi! Cô nương gia vốn dĩ nên kiêu ngạo, có ngông cuồng hơn một chút thì có sao đâu?”

Ngô Cẩm Họa đột ngột ngẩng đầu nhìn Lục Mậu, nàng mím chặt môi, “…Đúng, Nhị gia nói rất đúng.”

Lục Mậu đỡ eo nàng, dìu nàng lên xe ngựa, “Nhìn về phía trước, bước đi, đừng sợ, có ta ở đây.”

“Ta đã từng nói với ngươi, ở phủ Quốc công, ngươi muốn làm gì thì làm, cho dù ở lại phủ Quốc công cả đời cũng không ai dám nói gì, lời này, vĩnh viễn có hiệu lực!”

Ngô Cẩm Họa nghẹn giọng nói: “…Ta hiểu rồi, Cẩm Họa biết được!”

Lục Mậu đợi Ngô Cẩm Họa ngồi lên xe ngựa, mới lên ngựa, dặn dò người đánh xe: “Về phủ Quốc công.”

Ngô Cẩm Họa chỉ mang theo Thanh Âm về phủ Quốc công, Ngô ma ma được ở lại Lâm phủ để dọn dẹp đồ đạc rương hòm và các hành lý khác của Ngô Cẩm Họa, đợi ngày mai dọn dẹp xong xuôi sẽ về phủ Quốc công.

Thanh Âm nhìn Ngô Cẩm Họa ngồi thẳng lưng, cúi đầu không nói một lời, có chút bối rối, “Cô nương không vui, có phải vì không muốn về phủ Quốc công hay không?”

Ngô Cẩm Họa kéo khóe môi, khẽ cười, “Không phải, chỉ là đột nhiên cảm thấy trống rỗng mờ mịt.”

Thanh Âm nhíu mày, “Cô nương, nô tỳ không hiểu?”

“Ta đến kinh đô vốn là vì mẫu thân, bây giờ mọi chuyện đã xong, đột nhiên không biết sau này nên đi đâu nữa?”

Phủ Duyện Châu cũng… không muốn về, cũng không về được nữa, vậy bây giờ nàng nên đi đâu đây?

Thanh Âm nghiêng đầu, lo lắng nhìn nàng, “Cô nương không phải luôn dạy chúng nô tỳ rằng, ký lai chi tắc an chi hay sao? Vậy cô nương hãy cứ ở lại phủ Quốc công trước đã, sau này khi người nghĩ thông suốt rồi, đưa ra quyết định cũng không muộn, đúng không?”

*Ký lai chi tắc an chi: tức là ‘Nếu đã đến rồi thì chi bằng yên ổn ở nơi đó’, xuất phát từ Luận ngữ của Khổng Tử.

Ngô Cẩm Họa chớp mắt, nhìn Thanh Âm, cười, “Ngươi nói đúng, Thanh Âm mới là cô nương lợi hại nhất của nhà chúng ta, nhìn thấu đáo mọi việc.”

Đúng vậy, huống chi nàng vừa đắc tội với đương kim Hoàng thượng, vẫn là nên ở phủ Quốc công tránh bão trước đã, nếu không thật sự mất mạng thì không đáng chút nào.

Tương lai… trời đất bao la, không có nơi nào nàng không thể đến!

Trước
Tiếp