“Cây xanh rậm rạp ngày hè dài, lầu gác in bóng đáy ao.”
Thời gian trôi đi thật nhanh, nàng xuân vừa lặng yên lướt qua ngày đông mà tới, vậy mà thoắt cái đã vội vàng rời đi, hoa xuân tàn hết, trời hè liền đúng hẹn bước đến, khi cơn gió thổi lướt qua đóa hoa tử vi đến những đầu cành trơ trụi gầy guộc, thì cành cây đã chuyển sang màu xanh, những bông hoa cánh trắng nhụy hồng mới chớm nở, dường như chỉ trong chốc lát đã đến tiết tháng Năm giữa hè.
Hai tháng trước, sau khi Ngô Triết và Yến Nương gấp rút tổ chức một lễ cưới giản dị, ông ta liền thay áo trắng vải thô, theo các quan sai áp giải lên đường đến Vân Nam phục dịch. Nhờ Ngô Cẩm Họa đã lo lót và chi tiền trên dưới, Ngô Triết ở trên đường đi cũng không phải chịu quá nhiều khổ cực.
Ông ta bị đày đến Vân Nam sung quân, trong quân đội đương nhiên là địa bàn của Anh Quốc Công, cho nên vì nể mặt Anh Quốc Công, cũng không sắp xếp cho ông ta làm những công việc lao dịch quá nặng nhọc, chỉ là những công việc lặt vặt như dọn dẹp, nuôi ngựa mà thôi.
Còn Ngô Cẩm Họa sau khi xử lý xong các vấn đề của Ngô gia, giúp Yến Nương mở quán trọ trong thành, vốn luôn bị bó hẹp trong chốn nội trạch, giờ ra ngoài phố xá mới thấy được trời đất rộng lớn biết bao.
Tháo mạng che mặt trên mũ ra, thay những bộ lụa là xa hoa, dùng con người thật của mình để nhìn thấy thế gian chân thật, Ngô Cẩm Họa tận mắt chứng kiến Yến Nương, từ một di nương vốn luôn rụt rè sợ sệt, dần dần trở thành một bà chủ hoạt bát, cởi mở. Hàng ngày phải xử lý đủ loại chuyện lặt vặt không ngừng nảy sinh, nhưng bà ấy vẫn có thể làm đâu ra đấy, tuy bận rộn nhưng ngày nào cũng tươi cười rạng rỡ.
Hóa ra, nữ nhân ra khỏi nội trạch cũng không phải là sẽ chết, sẽ bị bắt nạt. Thực ra, trong đám dân chúng được cho là thô tục này, phần lớn lại là những người nhiệt tình và lương thiện. Hóa ra, chỉ cần chúng ta bước ra khỏi bốn bức tường vây kia, chúng ta cũng có thể kiếm được tiền bạc để tự lập thân, không cần phải dựa vào sự che chở của những nam nhân đó nữa.
Ngô Cẩm Họa cảm thấy vui thay cho Yến Nương, nàng biết mình cũng nên bắt đầu làm những việc mình muốn làm rồi. Nàng giao Ngô gia lại cho Yến Nương, rồi thay quần áo vải thô, dẫn Ngô ma ma và Nguyệt Lung từ phủ Duyện Châu bắt đầu cuộc du ngoạn khói lửa nhân gian.
Nàng gặp rất nhiều nữ tử tốt đẹp, trong số đó có những nữ tử thêu thùa có tay nghề cao siêu, những nữ y xem bệnh bốc thuốc cho những nữ nhân nội trạch của các gia đình quyền quý, còn có những nữ buôn, thợ nề và cả những nha hoàn, tiểu cô nương bên cạnh nàng.
Một số bọn họ vì lý tưởng hoài bão của mình, một số vì để sinh tồn, cũng có người là vì muốn những người thân yêu được sống tốt hơn, bọn họ bước ra khỏi cổng nhà, kiếm một phần tiền công để phụ giúp gia đình. Bọn họ đều đang làm những việc bình thường nhưng không hề tầm thường.
Cũng giống như vị cô nương trước mắt này, là một tiểu nữ tử đáng yêu mà Ngô Cẩm Họa vừa mới gặp khi đến phủ Tuyên, nàng ta là nữ nhi độc nhất của một tiểu tướng quân ở biên ải, dân phong ở biên ải táo bạo, trên phố cũng khắp nơi đều có các cô nương khuê tú bước ra khỏi nhà đi dạo.
Tiểu cô nương rất hoạt bát cởi mở, vừa gặp đã thân quen với Ngô Cẩm Họa. Đối với hành trình du ngoạn của Ngô Cẩm Họa, nàng ta vừa ngưỡng mộ vừa tò mò, liền hàng ngày chạy đến sân viện mà Ngô Cẩm Họa thuê để nói chuyện phiếm. Ngô Cẩm Họa cũng rất thích tiểu cô nương này, liền như kể chuyện mà chia sẻ những gì mình đã thấy trên đường với nàng ta.
Chỉ là hôm nay tiểu cô nương đến, thần sắc có chút ủ rũ, nàng ta nhìn những cánh hoa rơi ngoài cửa sổ như đang mơ, mưa lất phất mỏng manh, khi cơn mưa nhỏ mông lung làm ướt tâm hồn, làm ướt những cành cây quấn quýt, làm rơi những cánh hoa trên cành trải đầy mặt đất, khiến con người ta vừa lo lắng vừa ưu sầu.
“Hôm nay trời mưa, còn tưởng người không đến nữa chứ!” Ngô Cẩm Họa lấy trà bánh ra cho tiểu cô nương: “Đây là làm sao vậy, ai lại chọc cho tiểu cô nương của chúng ta không vui rồi?”
Trong khoảnh khắc, Ngô Cẩm Họa sững người, nàng vẫn nhớ người kia cũng từng gọi nàng là tiểu cô nương như vậy. Lúc đó, hắn có giống nàng bây giờ không, đầy vẻ thương yêu nhìn tiểu cô nương mà nhìn nàng?
Thế nhưng, ngày tháng cứ mặc sức trôi đi, chẳng màng đến nỗi tương tư.
Thời gian và nỗi nhớ dường như luôn đối lập, thời gian đi con đường của nó, còn nỗi tương tư lại bị bỏ lại tại chỗ, từng khoảnh khắc đều giày vò con người. Kể từ ngày hai người vội vã chia tay, nàng đi vội, cũng không để lại cho hắn được mấy lời.
Tuy là nàng đi vội, nhưng hắn lại sắp xếp cho nàng vô cùng chu đáo. Cho dù là chuyện của phụ thân hay chuyện của họ hàng đông đúc trong Ngô gia, không ai dám đến làm phiền sự yên tĩnh của nàng, cũng không ai dám làm khó nàng, nửa năm nay, Nghiêm Tùng đã bảo vệ nàng, lo liệu mọi việc, nhờ vậy mà nàng mới sống một cách an nhàn, thư thái như vậy!
Chỉ là từ đó, nàng không còn được gặp lại hắn nữa, cũng hông biết khi nào mới có thể gặp lại hắn đây?
Nghĩ kỹ lại, cũng chỉ mới một năm rưỡi trước nàng đến phủ Anh Quốc Công, sao giờ lại giống như ký ức của kiếp trước vậy. Chỉ là mùa hè năm nay khác với những năm trước, không chỉ là sớm bước vào mùa mưa, những cơn mưa rả rích, dường như cũng hiểu được nỗi nhớ trong lòng người vậy.
Và trận mưa rơi cánh hoa lất phất như tơ này, vừa vặn giống như những suy nghĩ ngọt ngào xen lẫn chua xót đó, nhuộm đầy hàng mi lẫn trái tim, một cảm xúc trống vắng lẳng lặng nảy sinh, nhưng ở trong cơn gió thoảng lại chẳng có cách nào gửi đi được.
Nếu nói trước đây là mờ mịt, trước đây là do dự không dám tiến lên, thì sau khi một mình trải qua nửa năm này, trong nỗi nhớ nhung âm ỉ, Ngô Cẩm Họa cũng dần hiểu ra lòng mình. Từ đây, trong lòng đã có một người, nếm được mùi vị của tương tư.
Thế là, sự nhàn nhã của thơ, rượu, hoa, trà trong lòng nàng, cuối cùng lại biến thành nỗi nhớ chua xót.
