Ngô Cẩm Họa mở mắt, nhìn quanh. Trong phòng chỉ có ánh nến yếu ớt chập chờn. Tiết trời tháng Tư oi ả, vậy mà lại vô cớ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Nàng lắc lắc cái đầu choáng váng, để hình ảnh mờ ảo trước mắt trở nên rõ ràng.
Rồi nàng nhìn thấy một người đang ngồi trước mặt, trên khuôn mặt lạnh lùng gầy guộc ấy không có chút sắc máu nào, đôi mắt như vực sâu lạnh lẽo càng ẩn chứa vực thẳm u tối.
Một bộ duệ tát màu đỏ hoa văn phi ngư, chắc hẳn là người của Tây Xưởng.
Hắn ta cụp mắt khẽ nhấc mí, khóe môi nở nụ cười với nàng, nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy: “Cô nương nhìn gì thế?”
Ngô Cẩm Họa vòng tay ôm lấy cơ thể lạnh lẽo không ngừng run rẩy. Nàng ngước mắt nhìn hắn ta: “Công công bắt ta đến đây là vì lẽ gì?”
Hắn ta nhếch môi, cười không tiếng động: “Nghe nói cô nương vừa thông minh lại vừa kiêu ngạo, ngươi đoán xem, tại sao nhà ta lại mời ngươi đến đây?”
Nàng nhìn tờ giấy đầy những manh mối trong tay hắn ta: “Bởi vì ta biết những điều không nên biết, hoặc là khi các người giám sát ngoại tổ phụ ta thì tình cờ phát hiện ra mối đe dọa là ta, nên các người bắt ta đi?”
Ngón tay thon dài trắng nõn không tì vết như sứ của hắn ta, vén lọn tóc lộn xộn trên trán Ngô Cẩm Họa: “Quả nhiên là một tiểu cô nương thông minh. Nhưng tiểu nha đầu, người thông minh rất dễ chết đấy.”
Ngô Cẩm Họa quay mặt đi, hất tay hắn ta ra, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào hắn ta: “Được thôi. Vậy trước khi chết, ít nhất hãy cho ta biết ta chết vì điều gì, và mẫu thân ta lại chết vì điều gì?”
Hắn ta nhếch môi, như cười như không: “Mẫu thân ngươi không phải bị phụ thân ngươi tự tay đầu độc chết sao?”
“Nếu mẫu thân ta chỉ vì bị phụ thân ta chán ghét mà bị đầu độc, vậy thì bây giờ ta sẽ không ở đây. Hoặc là phụ thân ta đã giết ta rồi, hoặc là phụ thân ta đang đợi trong ngục để bị xử chém ở Ngọ Môn.”
Hắn ta tiến lại gần nàng, gần đến mức hơi thở của bọn họ gần như quyện vào nhau: “Ừ, ngươi phân tích có lý đấy.”
Hắn ta nghiêng đầu, như thể đang suy nghĩ, hỏi nàng: “Vậy thì tại sao? Phụ thân ngươi tại sao lại giết mẫu thân ngươi?”
Đôi mắt xinh đẹp của Ngô Cẩm Họa trợn tròn ngập tràn giận dữ. Người này thật đáng ghét!
“Bởi vì mẫu thân ta đã đe dọa sự ổn định của hoàng quyền.”
Hắn ta lập tức nheo mắt lại, sát ý bùng phát. Hắn ta thu lại nụ cười giả tạo trên mặt, nhìn thẳng vào nàng.
Đến lượt Ngô Cẩm Họa cười: “Ban đầu ta vẫn chưa hiểu, nhưng nhìn thấy công công… ta nên gọi công công là Xưởng công ư? Hay Đốc công? Tiểu nữ tử thật sự được sủng ái mà lo sợ, lại có thể làm kinh động đến đại nhân vật như ngài!”
Hắn ta chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Gan ngươi ngược lại thật lớn hơn trời! Ngươi không sợ chết sao?”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn ta, trong mắt không có một chút sợ hãi: “Nói cho cùng, một nhà ngoại tổ phụ ta chẳng qua cũng chỉ là mưu sĩ của Thái tử trước kia, chuyện xưa đã qua lâu rồi, đế vị của Thánh nhân bây giờ cũng vững như bàn thạch, tại sao vẫn không chịu buông tha?”
“Vậy thì hoặc là mẫu thân ta đang nắm giữ điểm yếu mà ngay cả thánh nhân cũng sợ hãi, mà các người vẫn chưa tìm ra được! Hoặc là mẫu thân ta có thân phận khác khiến các người đều phải kiêng dè!”
Cũng không đúng, thân phận gì mà khiến cả Hoàng đế đương triều cũng phải kiêng dè, nhưng lại có điểm yếu gì mà ngay cả Hoàng đế cũng phải sợ hãi? Chẳng lẽ là…
Hắn ta túm lấy cằm nàng, ánh mắt như dao, nhưng lại phát ra nụ cười hiểm độc: “Giết ngươi thì thật đáng tiếc, tiểu nha đầu, ngươi thật hợp khẩu vị của ta. Hay là sau này ngươi theo ta đi?”
Á? Ngô Cẩm Họa ngây người một lúc, nàng chớp chớp mắt nhìn hắn ta: “Nhưng công công vẫn có thể thành thân sao?”
Trong tích tắc, sắc mặt hắn ta tái xanh, hắn ta cười dữ tợn: “Vậy ta đây thật nên cho ngươi thấy thái giám có thể thành thân với ngươi hay không!”
Nàng trợn tròn đôi mắt vô tội, vô cùng khó hiểu nhìn hắn ta. Rốt cuộc là hắn ta đang giận cái gì vậy?
Hắn ta túm chặt cánh tay nàng, bắt nàng vào lòng như bắt một con gà con: “Ngươi không sợ ta sao?”
Nàng lắc đầu: “Ta chết còn không sợ, tại sao lại phải sợ ngươi!”
“…”
Nàng lại hỏi: “Vậy ra, mẫu thân ta quả nhiên là vì đe dọa đến Thánh nhân phải không? Cho nên là Thánh nhân đã gợi ý cho phụ thân giết mẫu thân ta sao?”
Hắn ta cúi đầu bị tức giận mà bật cười, nhưng rõ ràng, nụ cười lúc này chân thật hơn nhiều so với những nụ cười giả dối ban nãy.
Hắn ta buông nàng ra: “Không phải, Hoàng thượng chưa bao gợi ý hay ra lệnh cho phụ thân ngươi giết bà ấy.”
Nàng lùi lại một bước, rồi gật đầu: “Vậy thì là do bà ấy quả thật đã đe dọa đến Thánh nhân.”
Hắn ta cười phá lên, nhưng ánh mắt lạnh lẽo đã ngưng kết thành băng giá. Hắn ta bất ngờ bóp chặt cổ nàng, nhấc bổng nàng lên khỏi mặt đất: “Ngươi quá càn rỡ!”
Chân Ngô Cẩm Họa lơ lửng giữa không trung, sự ngạt thở trong chốc lát khiến việc hít thở trở nên vô cùng khó khăn và đau đớn, lồng ngực dần trở nên nặng nề và bị đè nén. Nàng há to miệng, nhưng không thể hít được dù chỉ một chút không khí loãng, cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng “khò khè”.
Đây là lần thứ hai nàng bị bóp cổ, nỗi sợ hãi cái chết lại ập đến trong tích tắc. Nàng khó nhọc nâng tay lên, giãy giụa muốn bẻ bàn tay như gọng kìm sắt của hắn ta ra. Nàng rõ ràng biết rằng, với sức lực yếu ớt của mình, nàng hoàn toàn không thể lay chuyển được hắn ta, nhưng…
Đôi mắt nàng trợn trừng, trong khoảnh khắc, nàng dường như lại nhìn thấy mẫu thân mình. Bà vẫn mặc chiếc váy gấm lụa yên la màu đỏ sẫm, như một vệt ráng chiều nơi chân trời, xuất hiện trước mắt nàng.
“… Mẫu… thân!” Nàng vẫn chưa thể chết được!
Hắn ta nhíu chặt mày, định dùng sức bóp nát cổ nàng thêm lần nữa.
Nhưng đúng lúc này, một tiểu thái giám hoảng hốt xông vào: “Đốc công, Quốc công gia đã đến đây ——”
Tiểu thái giám còn chưa nói dứt lời, một luồng gió mạnh vô hình ập đến, theo sau là một bóng người lướt qua, một bàn tay vươn ra nắm chặt cánh tay hắn ta.
Nàng khó khăn quay đầu lại, đau đớn tột cùng nhìn về phía người vừa đến. Chẳng hiểu sao nước mắt giàn giụa nơi khóe mắt, từng giọt từng giọt không kiểm soát được mà rơi xuống: “Nhị gia…”