Mật Nương dọc theo sông đi ngược lên thượng nguồn, quả nhiên tìm thấy Mộc Hương đang nhặt phân bò khô, trước khi Ba Hổ về thì nàng ta đã ăn cơm xong và ra ngoài.
“Mộc Hương, nam nhân hợp tác nuôi cừu với ngươi là người Trung Nguyên chúng ta sao?”
“Ừm, có lẽ ngươi chưa gặp hắn, hắn đến sau chúng ta, và ở khá xa chúng ta.” Mộc Hương nghĩ một lát, hàm ý nhắc vài câu: “Lúc ở Đại Khang, hắn là một người đọc sách, đang chuẩn bị thi tú tài. Hắn là người học rộng tài cao, học hỏi cũng rất nhanh, cũng là người chịu khó chịu khổ.” Điều Mộc Hương hài lòng nhất là hắn ta không như phụ thân mình, lười biếng mà lòng dạ lại cao, tuy rằng là người đọc sách, nhưng thể trạng cường tráng, nghe nói ngoài giờ học hắn ta còn giúp gia đình làm việc đồng áng.
Người đọc sách ư, nếu ở Đại Khang thì hai người rất xứng đôi, nhưng ở Mạc Bắc, Mộc Hương sẽ phải chịu khổ, “Ngươi cũng thấy đó, nuôi bò cừu không chỉ là canh đêm phòng sói, còn phải biết thiến hòn trứng, mà đều là nam nhân trong nhà ra tay…” Mật Nương nhắc nhở.
“Không biết thì học, đã lưu lạc đến Mạc Bắc rồi, thì phải nhập gia tùy tục, dân bản địa làm thế nào thì chúng ta làm thế đó. Nếu hắn không muốn học thì ta sẽ tự học, chịu khổ mà, dù sao cũng phải chọn cái mà mình vui vẻ.”
Khắp Mạc Bắc đều là những nam nhân như Triều Bảo: có gia đình, có tay nghề nhưng không có tài sản, hoặc là những người lớn tuổi không có vợ hay người tàn tật mới cân nhắc đến những cô nương chạy nạn tới như mấy nàng, nam nhân như Ba Hổ, có nhà cửa sự nghiệp lại trẻ tuổi, trăm dặm khó gặp được một người, Mộc Hương không muốn ép buộc mình trong chuyện lấy chồng, dù sao nàng ta còn trẻ, không vội thành thân, cũng không sợ chịu khổ.
“Ta cũng không phải nhất định phải gả cho hắn, ta tự cho mình hai năm để xem xét hắn, nếu hắn không thể khiến ta hài lòng thì ta sẽ không gả. Dù sao có ngươi chống lưng phía sau, ta luôn có một miếng cơm ăn, một chỗ trú ngụ để ngủ.” Mộc Hương mang theo chút giễu cợt nói đùa, nàng ta còn đang nghĩ nếu thành công, hai năm sau sẽ dựng hai gian nhà gạch ngói xanh ở phía Tây nhà Mật Nương, ngay cả cửa mở về hướng nào nàng ta cũng đã nghĩ kỹ rồi.
“Được, ta bảo đảm ngươi sẽ có cơm ăn có chỗ ở.” Mật Nương nhận lời ngay, sau khi về, nàng liền lấy thùng dụ ong ra, buổi tối nàng nấu chảy keo ong trong bếp rồi quét lên thùng dụ ong và hộp nuôi ong.
“Ngày mai chàng cưỡi ngựa đi xa một chút, tìm một nơi có nguồn hoa, đóng hộp nuôi ong và thùng dụ ong dưới gốc cây lớn hoặc sườn dốc khuất gió dưới vách đá.” Mật Nương ngồi trên ghế chỉ huy.
“Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Thật sự có thể dụ được ong đến làm mật à?” Ba Hổ chấm một chút keo ong tan chảy vào miệng, mùi thì ngọt ngào, nhưng nếm lại thấy chát.
“Cách này nếu ta không nói chàng có biết không?” Mật Nương hừ lạnh: “Hơn nữa, đây mới là bước đầu tiên, đặt thùng ong cũng là một học vấn lớn. Đợi ta sinh con xong, hết cữ sẽ tự mình đến xem, nếu không dụ được ong mà lại dụ về một ổ côn trùng, chàng coi chừng miếng thịt ở eo chàng đấy.”
Ba Hổ bị đe dọa mà vẫn cười rung cả lồng ngực, đê tiện khích bác: “Hay là phương thuốc gia truyền của nhà nàng là giả, đến lúc đó lại đổ thừa cho ta.”
Mật Nương không đợi hết cữ, tại chỗ nhéo một miếng thịt eo của hắn. Dạo này miệng Ba Hổ như mọc gai, thỉnh thoảng lại trêu chọc nàng một phen, không bị ăn đòn vài cái thì lòng hắn không thoải mái.
“Ta nói sai rồi, nói sai rồi, tha cho ta một lần đi.” Ba Hổ ôm lấy Mật Nương, cách lớp áo không mỏng hôn lên bụng nàng: “Vài ngày nữa ta rảnh rỗi sẽ xoa mỡ cừu cho nàng.”
“Xoa mỡ cừu gì? Xoa mỡ cừu để làm gì?” Mật Nương duỗi thẳng chân nam nhân, ngồi thẳng lên đùi hắn, theo thói quen hỏi hắn có nặng không.
Không nặng, dù có nặng hơn nữa hắn cũng bế được. Tay nam nhân không yên phận, miệng lấp lửng nói: “Xoa mỡ cừu là để đuổi hơi lạnh, năm sáu tháng trời tuyết gió, hơi lạnh đã ngấm vào tận xương tủy rồi. Đợi trời đẹp, ta sẽ vén mái lều lên, nàng thoa mỡ cừu rồi ngồi trên ghế phơi nắng, phơi cho nóng rồi tắm rửa sạch sẽ.”
Mật Nương nghi ngờ, đẩy mặt Ba Hổ ra hỏi hắn có thoa không.
“Thoa, ta thoa cùng nàng, phơi cùng nàng.”
Cho đến nửa tháng sau, khi Hộ huyện thừa dẫn người đến, Mộc Hương nhận năm mươi con cừu của mình và chuyển về phía Tây sông, Ba Hổ mới bắt đầu vén mái lều. Hắn còn đuổi Mục Nhân đại gia – người thường giúp hắn xoa lưng những năm trước – ra ngoài.
“Năm nay ngươi còn xoa mỡ cừu giúp ta không?” Mục Nhân đại gia thấy chua chua trong lòng.
“Xoa, ta không giúp lão thì ai giúp lão.” Ba Hổ xách một cái ghế đặt bên bờ sông: “Lão ngồi đây canh chừng người giúp chúng ta là được rồi.”
Ngoài cửa không phải có Đại Hoàng sao? Mục Nhân đại gia lẩm bẩm trong lòng, nhưng cơ thể lại nghe lời, lão ta ngồi phịch xuống ghế cả nửa ngày. Đợi Ba Hổ khiêng bồn tắm ra đổ nước, lão còn chạy qua giúp đỡ.
“Không cần tới lão.” Ba Hổ né tránh, một bộ xương già rồi, đừng để ngã nữa.
Đại Hoàng thấy Mật Nương ra ngoài cũng chỉ lắc lắc đuôi chứ không đứng dậy, Mật Nương nhìn cái bụng phình to của nó, thầm nghĩ Đại Hoàng có lẽ sắp sinh rồi. Hỏi Ba Hổ thì hắn cũng không rõ, Ba Lạp và A Nhĩ Tư Lang đều là chó đực, hắn chưa từng đỡ đẻ cho chó.
Đại Hoàng cũng không chịu thua kém, hoàn toàn không cần người khác lo lắng, ngay đêm đó, nó âm thầm sinh ra tám con chó con. Ba Hổ sáng dậy thấy bụng Đại Hoàng xẹp xuống, hắn đi theo nó đến ổ chó mới phát hiện nó đã sinh rồi.
“Thật thuận lợi, mong chủ nhân của mi cũng được như mi.” Ba Hổ nhấc từng con chó con lên xem, chẳng con nào giống Ba Lạp, toàn là màu vàng hoặc màu đen, hoặc vàng đen.
“Đồ ngốc, không phải con của mi mà mi cũng chạy tới chạy lui bận rộn cả sáng.” Nam nhân đánh một cái vào mặt chó Ba Lạp.
