Cưỡi lạc đà cưỡi ngựa quả thực rất mệt, Mật Nương ngủ một giấc đến sáng, khi nàng ngồi dậy, mép giường bên ngoài sớm đã không còn độ ấm.
“Mật Nương tỉnh rồi à, cơm vừa nấu xong, mau rửa mặt rồi đến ăn cơm đi. Ta đi gọi chủ nhà và Mông Ân về.” Mục Nhân đại gia nhìn Mật Nương cười tít mắt, vẻ mặt hiền từ.
Mật Nương cười ngượng ngùng, đợi Ba Hổ quay về, nàng đến gần hỏi: “Chàng dậy từ khi nào vậy? Sao không gọi ta dậy?”
“Có gọi, nàng còn nổi giận với ta.” Ba Hổ lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Bịa, chàng cứ tiếp tục bịa đi.” Nếu hắn đổi lời khác thì Mật Nương đã tin, khi ngủ bị gọi dậy nàng chưa từng nổi giận bao giờ.
Mục Nhân đại gia nhìn đôi phu thê trẻ nói chuyện thân mật, vừa vui mừng vừa ngưỡng mộ, “Ăn cơm đi, đừng có mà trước mặt hai lão già và một người trẻ độc thân như bọn ta mà tán tỉnh nhau, kích thích đến mức sáng sớm đã không còn khẩu vị rồi.”
Trùng hợp thay, Ba Hổ cũng đang định nói chuyện này, hắn chỉ vào chiếc lều bên cạnh nói: “Sau khi ăn cơm, hai người dọn lều ngủ của mình đi, Mật Nương ngủ giấc không sâu, tối qua bị tiếng ngáy của lão làm tỉnh mấy lần. Mông Ân cũng ngáy to, dọn lều ra xa một chút đi.”
Mật Nương: “…” Nàng sao lại không biết mình ngủ giấc không sâu từ khi nào, nhưng quả thật nên dọn ra xa một chút, lều cách âm rất kém, chỉ cần thở mạnh một chút người bên ngoài cũng có thể nghe thấy.
Bữa sáng vẫn có trà bơ và canh thịt, canh thịt được nấu từ thịt bò khô, chấm bánh khô vào ăn rất ngon. Canh nấu từ thịt bò khô rất ít váng mỡ, nói là canh thịt, thực ra giống canh xương hơn, buổi sáng uống một bát chỉ cảm thấy ấm bụng, không bị ngấy.
“Hôm nay phải làm gì? Là phân đàn cừu lẫn lộn ra à?” Sau bữa ăn, Mật Nương đi theo Ba Hổ ra ngoài, Đại Hoàng cũng đi theo sát, từ khi Ba Lạp và A Nhĩ Tư Lang quay về ngủ, nó không dám rời xa người.
Ba Hổ chăm chú nhìn Mật Nương một lúc, gật đầu cho nàng đi theo, hiện tại vất vả một chút, nhưng học được kĩ năng đều là của chính mình. Nếu sau này hắn gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì, nàng dẫn theo con cái cũng không đến mức phải bán hết gia súc để sống.
“Mỗi con cừu sau khi sinh ra ta đều đóng một dấu hiệu đặc trưng lên mông, cùng một màu sắc đại diện cho những con có quan hệ huyết thống trong vòng ba đời, những con cừu này phải tách cừu đực và cừu cái ra. Ngoài ra còn một cách phân loại khác, chính là tuổi tác, những con có dây da bò buộc ở cổ đều chưa đủ một tuổi, cừu đực thì không cần để ý, cừu cái thì phải chọn riêng ra, không thể để cừu đực lại gần chúng.” Ba Hổ dẫn Mật Nương đến đàn cừu, đưa cho nàng một cuộn dây thừng, “Trước hết hãy chọn những con cừu cái chưa đủ một tuổi ra, dùng dây thừng buộc vào vòng da bò ở cổ chúng, đủ năm, tám con rồi thì nhờ Đại Hoàng giúp nàng lùa chúng vào chuồng cừu đằng kia.”
“Được.”
Hai người mỗi người một hướng len lỏi trong đàn cừu, chạy đi chạy lại cả ngày, mới kéo, lôi những con cừu cái nhỏ về chuồng cừu được.
Tối đến, ăn thịt cừu hầm thì Mật Nương không chê ngấy nữa, chỉ có đủ dầu mỡ mới có thể chịu được công việc nặng nhọc ban ngày. Cứ ba bữa thịt sữa như thế, giữa buổi sáng và buổi chiều còn phải ăn thêm thịt bò khô để lấp đầy bụng.
Năm ngày sau, đàn cừu được phân chuồng thành công, Mục Nhân đại gia cũng nên quay về, người vừa đi thì không còn ai nấu cơm nữa.
Mông Ân ban đêm canh gác, ban ngày ngủ bù, ba bữa cơm một ngày rơi vào tay Mật Nương và Ba Hổ.
“Sáng mai chàng nấu cơm.” Mật Nương ôm ngực đưa ra điều kiện.
“Được.” Ba Hổ ở trong chuyện này thì càng lúc càng muốn nhiều hơn, đừng nói một bữa sáng, ngay cả chín bữa một ngày hắn cũng có thể bao hết.
Sau đó Ba Hổ đi lấy nước vào để lau rửa, Mật Nương nằm thẳng trên giường, thấy hắn với vẻ mặt thỏa mãn đi đến, nàng nhấc chân lên dùng ngón chân chống vào ngực hắn, “Ba Hổ hôm nay ta nói cho chàng biết, ta mặc kệ chàng đi hỏi phụ thân hay mẫu thân chàng, nếu còn không tìm được cách thì đừng động vào ta nữa, giường chàng cũng đừng có lên.”
Mặt Ba Hổ đột nhiên đỏ bừng, thì thầm lí nhí: “Ngày mai ta đi ngay.”
Ngày hôm sau, khi Ba Hổ cưỡi ngựa đi, còn hỏi Mật Nương có muốn đi dạo cùng hắn không.
“Không đi.” Mật Nương quay mặt đi, chuyện mất mặt như vậy nàng không muốn lộ diện.
“Vậy được rồi.”
Ba Hổ cưỡi ngựa đi về hướng bắc rồi lại về hướng tây, đi vòng qua Tuất Thủy, qua Xuân Lâm, cuối cùng tiến vào một địa phận chăn nuôi tên là Vận Cốc.
Vị đại phu ngồi khám bệnh ở Hiểu Xuân Đường là một người Trung Nguyên, nghe thấy tiếng bước chân, liền thấy một chàng trai căng thẳng, ngơ ngác bước qua ngưỡng cửa đi vào, ánh mắt nhìn dáo dát xung quanh, trông giống như thổ phỉ trong núi sâu xuống núi cướp bóc vậy.
“Đến khám bệnh à? Đại Ngưu Nhị Ngưu ra đây bốc thuốc.” Để đề phòng kẻ đến nổi cơn đánh người, Cô đại phu nhanh chóng gọi hai tên chạy việc cao lớn ra.
“Không không, ta không bốc thuốc.” Ba Hổ thấy là một đại phu trung niên, hắn nhanh chóng trượt đến ngồi trước bàn khám bệnh, mặt đỏ bừng, hắn nói nhỏ: “Đại phu, ta hỏi ông chuyện này…”
Cô đại phu nhìn hắn với vẻ mặt cổ quái, đi đến cửa chỉ vào đối diện nói: “Đi thẳng theo hướng này đến cuối, chiếc lều thứ hai áp cuối là tiệm sách, ngươi đến nói với chưởng quầy ngươi muốn tranh Xuân Cung Đồ, biết chữ không?”
“Biết biết.” Ba Hổ vội vàng gật đầu.
“Biết chữ mà chưa từng nghe đến Xuân Cung Đồ sao? Ngươi đừng có đến mà trêu đùa lão phu đấy chứ?”
“…”
Xuân Cung Đồ hắn thật sự chưa từng nghe đến, “Chẳng lẽ phu tử trong trường tư thục sẽ dạy chuyện trên giường ư?”
“Ngươi vẫn nên đi mua Xuân Cung Đồ đi.” Tiểu tử ngốc từ đâu đến vậy, ngu đến mức này.
Nhìn Ba Hổ lúng túng bỏ đi, Cô đại phu phá ra cười lớn, thật thú vị, lần đầu tiên ông ta bị người ta tìm đến hỏi chuyện làm sao để hành phòng với nữ tử.
Người đến tiệm sách mua Xuân Cung Đồ rất nhiều, chưởng quầy tiệm sách cũng không thấy lạ, chỉ là thấy người đến mặt đỏ bừng nên tò mò nhìn thêm mấy lần.
Ba Hổ đưa bạc, bỏ Xuân Cung Đồ vào lòng rồi cưỡi ngựa chạy đến nơi vắng người, hắn mở sách ra, xem hai trang một cách thích thú, đêm tân hôn của hắn không vào nhầm chỗ, nhưng tại sao Mật Nương đau mà hắn cũng đau?
Ba Hổ cất sách vào lòng rồi lại đến xin lời khuyên của đại phu, trước lạ sau quen, lần này vào y quán, hắn bình thản hơn nhiều, chỉ là mặt vẫn không thể kiểm soát mà đỏ bừng.
“Lúc ta vào, nương tử của ta đau lắm, ta cũng đau, đại phu ông xem đây là chuyện gì vậy?” Ba Hổ nhìn trái nhìn phải, ghé vào tai đại phu nói: “Với lại lần đầu tiên ta vào, không lâu sau đã mềm nhũn rồi, ta có phải bị bệnh không?”
Chuyện này cứ nặng trĩu trong lòng hắn, khó chịu lắm.
Đúng là có bệnh thật, lớn như vậy rồi mà không biết gì cả, đây là tiểu thiếu gia được nuôi trong khuê phòng à?
“Mua Xuân Cung Đồ rồi à?”
“Mua rồi, mua rồi.” Ba Hổ cung kính đưa quyển sách trong lòng cho đại phu.
Thằng ngốc này, Cô đại phu lắc đầu, mở một trang nào đó trong Xuân Cung Đồ ra chỉ cho hắn xem: “Sờ, xoa, ngậm, mút, đợi đến khi thân thể nương tử ngươi mềm nhũn ra là được rồi.”
Cô đại phu lại lật vài trang nữa, “Nếu vẫn không được, ngươi cứ làm như thế này.”
Ba Hổ nhìn vào, mặt phát đỏ bừng, thế này không tốt lắm đâu.