Mật Nương tỉnh dậy nghe thấy tiếng người nói chuyện ngoài lều, nàng ôm chăn lăn một vòng trên giường, không có gì bất ngờ, chỗ nằm của Ba Hổ đã không còn hơi ấm. Trên đường di chuyển, hắn phải ra lực rất vất vả, mệt đến mức đi cũng lảo đảo, nhưng chỉ cần chợp mắt một lát là tinh thần đã phục hồi. Còn nàng thì khác biệt, chỉ ngồi trên lưng ngựa mà chân tay đã mỏi nhừ, chỉ muốn nằm trong chăn không động đậy.
Tiếng cào cửa quen thuộc vang lên, nàng vỗ giường nói: “Còn sống đây, dậy rồi.” Hễ nàng tỉnh, Đại Hoàng luôn là nhận ra được đầu tiên.
Người ngoài lều nghe thấy động tĩnh, Ba Hổ gọi một tiếng rồi múc một miếng thịt sói trong nồi ném cho Đại Hoàng, thấy Ba Lạp và A Nhĩ Tư Lang cũng vẫy đuôi chạy tới, hắn lại vớt trong nồi ra thêm hai miếng nữa.
“Thôi được rồi, ăn cơm xong rồi cho bọn mi ăn.” Ba con chó chặn cửa, tiếng thở dốc của chúng làm nàng thấy ồn ào.
Mật Nương ở bên kia dọn dẹp xong thì mở cửa, Đại Hoàng thấy vậy vẫy đuôi lại gần thân mật chào hỏi, nó vừa rời đi, hai con chó kia cũng tản ra. Trước khi Đại Hoàng đến, Ba Lạp và A Nhĩ Tư Lang không có thói quen đến trước mặt người để xin ăn trước bữa ăn, Mông Ân đã nhiều lần nói rằng Ba Lạp và A Nhĩ Tư Lang đã bị Đại Hoàng làm hư, trong lời nói không khó để nhận ra là đang trách móc Ba Hổ thiên vị Đại Hoàng.
“Triều Lỗ đại thúc, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ ạ?” Mật Nương nhận chậu nước Ba Hổ đưa cho, ngoại trừ mấy ngày đầu thành thân, sau đó vẫn luôn ra bờ sông lấy nước rửa mặt.
“Khỏe, ăn ngon ngủ tốt.” Triều Lỗ kinh ngạc đánh giác Mật Nương, chờ người đi rồi, ông ta mới nói nhỏ: “Tối qua trời tối không nhìn rõ, Mật Nương là béo lên không ít đấy!”
Mặt nàng phúng phính, sắc mặt hồng hào, so với hồi mới đến Mạc Bắc, chỉ có thân phụ thân mẫu mới có thể nhận ra đó là cùng một người.
Béo thì chắc chắn là béo, Ba Hổ – người ngủ cùng ổ chăn với nàng là người rõ nhất. Nhưng không đến mức như Triều Lỗ nói là béo lên không ít, giống như Mật Nương khỏe như bò vậy.
“Là trước đây quá gầy, bây giờ như thế này mới là bình thường.” Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Ba Hổ nháy mắt với Triều Lỗ bảo đừng nói linh tinh.
Nhưng hắn quản được miệng Triều Lỗ, còn những người khác thì sao.
“Mật Nương? Có ai… Đại Hoàng à, mi về rồi hả? Chủ của mi đâu?”
Mộc Hương và Phán Đệ buổi sáng lùa cừu đi ăn cỏ, đi ngang qua nhà Ba Hổ thấy nóc lều có khói bếp, nghe thấy có tiếng người nói chuyện thì thấy lạ, vì tối qua đi ngang qua còn lạnh lẽo không thấy bóng người.
“Ở nhà đây, chờ ta một lát, ta đi chăn cừu với các ngươi.” Mật Nương chạy ra đáp lời rồi vội vàng đi vào, chào Ba Hổ, xách cái giỏ và cắt một miếng thịt bò khô rồi chuẩn bị đi.
Thấy Đại Hoàng định đi theo, nàng gọi vào trong nhà: “Ba Hổ, chàng gọi Đại Hoàng về đi, nó chưa ăn cơm.”
“Mật Nương, suýt nữa ta quên nói với ngươi, đi thôi, vừa đi vừa nói.” Triều Lỗ uống hết miếng canh thịt cuối cùng, đặt bát xuống, tránh ánh mắt của chủ nhà, cười hì hì rồi chạy ra ngoài, “Là chuyện tổ ong mật ấy, người tiểu thương kia không mang đến, nói là trời nóng quá khó mang, trên đường còn thu hút côn trùng, đợi trời lạnh sẽ mang đến cho ngươi.”
“Được, ta biết rồi, chuyện này không gấp, còn vất vả cho thúc sáng sớm chạy một chuyến như vậy. Không làm mất thời gian của thúc nữa, tối qua đã thức trắng cả đêm rồi, thúc về sớm ngủ bù đi.”
Nếu Mật Nương vẫn là người làm nho nhỏ nghèo khổ vất vả như trước đây, thì Triều Lỗ cũng sẽ không cứ mãi vương vấn chuyện này. Vấn đề là nàng đã trở thành bà chủ nhà rồi, việc nàng nhơ vả cho ông ta, dù chính nàng có quên đi, thì Triều Lỗ cũng nghĩ rằng cần phải giải quyết sớm cho xong.
“Được, ta về đây, không quấy rầy ngươi nói chuyện với tỷ muội nữa.”
Triều Lỗ chắp tay sau lưng quay về, đi đến sau lều nỉ rồi vẫn nghe thấy Ba Hổ đang huấn luyện chó, ông ta tặc lưỡi hai tiếng, Mật Nương cũng tót số thật, gả cho Ba Hổ là thật sự hưởng phúc, ngủ cho đến khi cơm làm xong, ăn cơm xong vỗ mông một cái là chạy đi luôn, bát không rửa, chó không cho ăn. Vừa nói béo lên không ít thì bản thân nàng còn chưa nghe thấy, mà nam nhân đã không vui trước rồi.
“Mật Nương, các ngươi về từ tối qua à?” Mộc Hương nhìn Mật Nương hai lần, chỉ nhìn sắc mặt tốt của nàng là biết nàng sống không tồi.
“Đúng vậy, nửa đêm mới đến nơi.” Mật Nương chào hỏi từng người, thấy mấy nàng ta mặc nhiều lớp áo, nghĩ là trời lạnh mà không có áo dày, nên mặc cả áo mùa hè lên người.
“Các ngươi còn thừa nỉ không? Ba Hổ làm cho ta một cái áo tơi lông nỉ, vừa chắn được mưa lại vừa tránh lạnh, nếu các ngươi có nhiều nỉ thì cũng lấy làm một cái đi. Nếu không có thì ta cho các ngươi mượn cũng được, trời ngày càng lạnh rồi, đừng để bị lạnh cảm.” Nỉ do nàng làm trước khi cưới vẫn còn ở nhà, Ba Hổ chê nỉ quá thô nên nhét vào kho hết rồi.
Khó trách người có họ hàng giàu có thì gan cũng lớn hơn người khác, Mật Nương một câu đã giải quyết được khó khăn mà mấy nàng ta đã lo lắng bấy lâu nay.
“Vẫn còn một ít, nếu thiếu nhất định sẽ hỏi ngươi.” Phán Đệ kéo tay Mật Nương, “Ngươi nói áo tơi làm thế nào? Có thể dạy bọn ta không?”
“Được, hôm nay ta về hỏi Ba Hổ, ngày mai sẽ đi tìm các ngươi.”