Quân đội còn chưa đến, chỉ lờ mờ thấy bóng dáng, nhưng mặt đất đã rung chuyển rõ rệt, tiếng bước chân lộn xộn, tiếng móng bò nặng nề. Mãi đến khi đội ngũ đi đầu lộ diện, Mật Nương mới nhận ra nàng đã phán đoán sai, người thì cưỡi trên lưng ngựa, tiếng bước chân lộn xộn ở phía sau không phải là của người.
“Tất cả lùi lại, đừng cản đường.” Quan sai cầm đao đẩy những người dân hiếu kỳ ra phía sau.
“Vị quan mặc quan bào màu đen kia là quan gia ở nha môn sao? Trông trẻ thật đấy.” Mật Nương kiễng chân thò đầu ra, đến Mạc Bắc gần nửa năm rồi, nàng đã gặp Hộ huyện thừa mấy lần, nhưng Huyện lệnh đại nhân ở nha môn thì nàng chưa thấy lần nào.
“Chưa quá ba mươi, chắc chắn là trẻ rồi. Đến rồi, đừng nói nữa.”
Một hàng kỵ binh mặc giáp hộ tâm màu bạc đã tiến vào khu vực hoạt động của dân chăn nuôi Lâm Sơn, người kỵ binh đi đầu xuống ngựa nói vài câu với Huyện thái gia rồi lại lên ngựa. Vẻ mặt tự nhiên cúi đầu chào dân chăn nuôi đang vây xem xung quanh, chỉ trong chốc lát đã đi xa.
Sau đó, một đàn gia súc đông đúc mang theo tiếng kêu lộn xộn lục đục đi tới. Đàn ngựa đi ở phía trước, đàn bò thứ hai, đàn cừu ở phía sau, lạc đà đi cuối cùng. Binh lính thì vây thành vòng tròn đi ở vòng ngoài cùng của đàn gia súc để đảm bảo không có bò cừu nào bị lạc đàn tụt lại phía sau.
“Đợi quân đội từ Đại Khang trở về, họ cũng sẽ dùng đội hình như thế này để giúp chúng ta xua đuổi gia súc. Có họ ở đây, buổi tối chúng ta không cần ngủ ngoài trời để phòng sói ăn trộm cừu, cũng sẽ không có kẻ xấu gây rối hay cướp bóc.” Tiếng móng bò móng ngựa đạp trên đất rất to, Ba Hổ nói chuyện phải ghé sát tai Mật Nương để nàng nghe rõ.
Mật Nương xoa xoa lỗ tai, nghiêng đầu tránh hơi nóng phả ra, cảm giác ngứa ở vành tai làm gián đoạn sự kinh ngạc không ngừng trong lòng nàng. Đây là quân đội của vương đô đấy, nếu ở Đại Khang thì sao dân chúng bình thường có thể tiếp xúc được, lại còn giúp dân chăn nuôi lùa bò cừu ư?
Một con ngựa đen cường tráng đi ngang qua trước mặt Mật Nương và Ba Hổ thì hừ một tiếng, khiến Mật Nương nhìn nó thêm hai lần, “Trông nó có vẻ lợi hại hơn ngựa nhà chúng ta nuôi nhiều nhỉ?”
“Ngựa cống cho hoàng đế Đại Khang, sao có con nào kém được, đây đều là ngựa chiến cả, ngựa nhà chúng ta không thể so sánh với chúng.” Ba Hổ nuôi ngựa về cơ bản là thả rông, cứ ba năm ngày lại đến xem một lần để xác định vị trí, còn lại thì không quản nữa. Nếu lơ là, ngựa nhà biến thành ngựa hoang cũng không phải là không thể.
Đàn cừu vừa đến, những người đứng xem bên đường không cần quan sai hô cũng tự giác lùi lại. Mật Nương túm vạt áo Ba Hổ tránh người đi, khi dừng lại, nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Ngước mắt nhìn, thì ra là đám người Mộc Hương.
“Các ngươi cũng đến à?” Mật Nương cười tít mắt bỏ Ba Hổ lại.
“Phải, cảnh tượng thế này hiếm khi được thấy một lần.” Nhất là những binh lính cưỡi ngựa, giáp hộ tâm màu bạc khiến họ trông rất uy dũng, thân hình cao lớn vạm vỡ, không giống như những dân chăn nuôi lớn tuổi bụng tròn vo.
Có người bên cạnh nghe thấy lời này, trên mặt lập tức nở nụ cười, quay đầu nhìn sang và nói: “Không tính là hiếm đâu, năm nào cũng thấy. Đợi khi họ quay về, chúng ta còn có thể đi cùng họ một đoạn đường nữa kìa.”
“Năm nào cũng có thì vẫn là hiếm, nếu không sao a tẩu lại bế con đến đây từ sáng sớm để xem? Chắc còn chưa ăn cơm đúng không?” Mộc Hương nói một cách tinh nghịch, nàng ta đã nghe thấy rồi, vừa nãy a tẩu còn đang nói chuyện với người bên cạnh về ai đó có chân dài, âm thanh to lắm.
“Cũng không thiếu bữa cơm này.” Phụ nhân bế con cười lớn, nàng ta chỉ để thỏa con mắt thôi, nam nhân trong nhà cả ngày mặt mũi bóng nhẫy, nhìn chán cả mắt rồi.
Sau khi đội kỵ binh đi đầu đi qua khoảng nửa canh giờ, những con lạc đà đi cuối cùng mới xuất hiện. Số lượng bò cừu ngựa rất nhiều, đi qua đoạn đường này, những bãi cỏ xanh ngập mắt cá chân đều bị giẫm nát bươm. Đợi Mật Nương về nhà ăn cơm xong, nghe thấy tiếng bánh xe rồi quay lại, đoàn xe chở lương thực dài dằng dặc lại lăn qua bãi cỏ nát bươm đó. Sau khi xe chở lương đi qua, trên bãi cỏ để lại những vết bánh xe sâu nửa tấc.
Hai con bò kéo một chiếc xe đi rất vất vả, mỗi chiếc xe chở lương thực đều có một người đi theo gánh đòn gánh, khi bánh xe bị kẹt, họ sẽ gọi người đến nâng bánh xe lên. Ba Hổ đi cùng Mật Nương xem một lúc, liên tục ngáp ngủ, bị Mật Nương đuổi về ngủ, hắn lại buộc dây vào Đại Hoàng và đưa đến: “Cả hai ngồi đây mà xem, ta về ngủ đây.”
“Ôi chao, hai phu thê ngươi dính lấy nhau khiến ta nhức cả răng. Ban ngày ban mặt, ai mà dám lừa tức phụ của ngươi đi chứ?”
Mật Nương liếc nhìn Ba Hổ, thấy ánh mắt hắn mơ hồ thì biết hắn cũng không nhận ra phụ nhân đang nói chuyện là ai. Nàng mỉm cười e thẹn với đối phương, tay đẩy Ba Hổ bảo hắn đi nhanh.
“Đôi phu thê trẻ tuổi tình cảm tốt thật đấy, Ba Hổ lập gia đình rồi cũng biết quan tâm đến người khác. Nhìn dáng vẻ hôm nay của hắn, ai mà nghĩ đến trước đây hắn từng hung dữ gào thét đòi đánh đòi giết với phụ thân hắn chứ.”
“Thế vì sao chàng ấy lại đánh phụ thân của mình?” Nụ cười trên mặt Mật Nương không đến được đáy mắt, Ba Hổ đánh phụ thân của hắn thì có người mắng, còn khi hắn đánh phụ thân hắn là để bảo vệ mẫu thân thì sao không có ai khen? Nếu mắng, thì nên mắng phụ thân Ba Hổ đánh nữ nhân mới phải.
“Ngươi không biết ư? Ngươi chưa từng nghe chuyện hắn đánh nhau với phụ thân hắn sao? Ngươi cái đứa nha đầu trước khi gả đi không tìm hiểu gì à?” Phụ nhân kia nhón chân đi tới, chưa đến gần đã thấy con chó lông xù nằm đó nhe răng ra, bà ta kịp thời dừng chân lại, đứng ở một khoảng cách không xa, luyên thuyên nói Ba Hổ cầm dao chém phụ thân, dùng roi quất phụ thân, dùng chân đá, đè xuống đất đánh suýt chết.
“Đánh rất hung dữ, những người can cũng không can nổi, khiến bọn ta vừa kinh hãi vừa lạnh lòng, nuôi phải đứa nhi tử thế này, chẳng khác nào sinh ra một kẻ thù.”
“Phải có nguyên do chứ? Ba Hổ đâu có điên, cứ thích lên là đi đánh phụ thân mình một trận.” Mật Nương giả vờ ngu ngơ, lại hỏi: “Thẩm tử, có biết vì sao Ba Hổ lại đánh nhau với phụ thân chàng ấy không?”
“Chuyện này à, nghe nói phụ thân hắn uống rượu say rồi làm loạn đánh người. Mẫu thân hắn chắc là nói gì đó khiến ông ấy không vui nên bị ăn đòn.” Khi nói đến phụ thân của Ba Hổ, lời lẽ của phụ nhân lại mơ hồ, hết nghe nói rồi lại chắc là, thái độ khác xa với khi chỉ trích Ba Hổ.
“Thế thì đây chẳng phải là nguyên do sao? Ba Hổ đánh phụ thân của mình là để bảo vệ mẫu thân mình, để trút giận cho mẫu thân mình, trước khi lập gia đình, chàng ấy cũng là người biết quan tâm đến người khác, đâu phải là dáng vẻ hung dữ chỉ biết gào thét đòi đánh đòi giết như thẩm nói vậy? Hay là chàng ấy đã từng đánh nhau với ai trong số các người, xách dao đến nhà ai gây rắc rối sao?” Mật Nương đổi tư thế, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, nhưng lời nói lại rất ôn hòa: “Thẩm tử có mấy đứa con? Trưởng thành chưa?”